Chương 6: Mục đích đạt thành
Trên quan đạo, xe ngựa của Ngũ Hoàng tử Tông Chính Minh đang tới chùa Pháp Hoa.
Đến đây là do đáp ứng lời của biểu cô, thuận đường đón tiểu biểu muội Mạc Oản Thanh trở về nhà. Biểu cô của Tông Chính Minh chính là em ruột của Đổng Hiền phi đã qua đời, đang mang theo con gái ở tại biệt trang ôn tuyền ngoài thành Thanh Châu. Mẫu phi của Tông Chính Minh mất sớm, tình cảm bị ảnh hưởng, đối với nhà ngoại thân cận hơn mấy phần.
Lúc Hiền phi còn tại thế, biểu cô của Tông Chính Minh thường đưa hai biểu muội vào cung nói chuyện vui đùa, mỗi lần còn đặc biệt mang cho hắn chút sách vở tập tranh. Cho nên Tông Chính Minh cũng coi như khá thân với hai vị biểu muội này. Đại biểu muội năm trước đã lấy chồng ở xa Huy Châu, bình thường chỉ gửi thư hỏi thăm, đã lâu không gặp mặt. Tiểu biểu muội vẫn là khuê nữ, nhưng lại thích theo dượng ra ngoài, quanh năm không ở kinh thành, cũng khó có thể gặp mặt.
Hôm nay đến Thanh Châu, thật vất vả mới có thể gặp lại biểu cô cùng biểu muội, tất nhiên đối với Mạc Oản Thanh rất chiếu cố. Hôm nay Mạc Oản Thanh đến chùa Pháp Hoa tạ lễ thần, vừa đúng lúc tiện đường đón nàng trở về, liền ngồi xe ngựa, vội vã qua đón.
Cân nhắc thời gian đã đến, đột nhiên buồng xe lay động một hồi, Tông Chính Minh nhất thời không kịp phản ứng, nước trà trong tay bị sánh ra ngoài. Bên ngoài cũng loạn thành một đoàn, nhất thời lớn tiếng quát mắng. Chờ xe ngựa dừng lại, mới vén rèm xe, đã thấy đằng trước vài bước có một nam nhân trung niên mày gian mắt chuột, quần áo lôi thôi, ngã ngồi trên đất, hiển nhiên chính là đầu sỏ khiến cho ngựa bị kinh hãi. Đằng sau có một đại hán mặc quần thô áo vải bố, tướng mạo cực kỳ hung ác đang vặn cánh tay.
Hai người tuy biết đã gây họa, nhưng không chịu bỏ qua, vẫn còn lôi kéo dây dưa. Tông Chính Minh nhíu mày, lệnh cho thị vệ đi qua khuyên giải hai người tách ra. Ai ngờ bên này còn chưa dặn dò xong, bên kia đã đánh nhau.
"Hôm nay mày không thanh toán xong khoản nợ này, ông sẽ không để cho mày đứng dậy nổi." Đại hán vẻ mặt dữ tợn, mùi thổ phỉ sặc lên tứ phía. Nam nhân trung niên cũng là một kẻ ngang ngược, miệng mắng: "Mày dám! Đụng đến tao thử xem, coi chừng ông đây chặt đầu mày!" Dứt lời liền từ tư thế ngồi dưới đất, thuận tiện hung hăng cho đại hán một cước. Thừa dịp tên đó đang bị đau, giằng hai tay ra bò dậy. Không hề ngoái lại nhìn, lập tức nhấc chân lên chạy. Nào biết đại hán sau lưng phản ứng cực nhanh, nhào tới lại kéo một phen, hai người quyền cước xông vào, lại lăn lộn thành một đoàn. Lúc này bốn phía người dừng lại vây xem ngày càng nhiều, tiếng nghị luận cũng tăng lên.
Tông Chính Minh mắt lạnh nhìn, lệnh cho thị vệ trực tiếp tiến lên lôi đi. Đại hán thấy người tới muốn ra tay, lại thấy kẻ đến ăn mặc bình thường, căn bản không để ý tới, còn uy hiếp đừng có chõ mõm vào. Nam nhân trung niên càng quá đáng, không có chút xíu cảm kích nào, giống như là đột nhiên nhận ra, dứt khoát đánh ngược lại một phen, bắt đầu lớn tiếng ồn áo nói mới vừa rồi bị xe ngựa đụng vào, toàn thân không có chỗ nào không đau, phải đi tìm thầy lang bốc thuốc. Lại chỉ vào thị vệ rồi nói với đại hán: "khiến cho hắn bồi thường tiền, ta sẽ trả lại khoản nợ cho ngươi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomanceĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...