Chương 120: Ván cờ (9)
"Nhị tiểu thư, lão gia ở tiền sảnh tiếp đãi đại nhân Ngự sử đài tới. Bây giờ mời ngài đến nói chuyện." Người hầu cận bên cạnh Mộ đại nhân là Triệu Vân tới đưa tin.
"Vậy giờ liền đến đó." Mộ Tịch Dao sớm đã thay thường phục, một thân váy nguyệt Như ý trăm điệp (váy màu trắng ngà như trăng thêu trăm cánh bướm), thanh thanh đạm đạm, thoạt nhìn cực kỳ thư nhã. Cố ý phân phó Mặc Lan mang theo cuốn "Hoằng Văn tập" , lại dặn dò nhũ mẫu ôm Thành Khánh đến chỗ Vu thị, rồi mới để người đỡ vững vàng đương đương đến tiền thính.
Đến chỗ hành lang, Mộ Tịch Dao nhìn Triệu Vân đi phía sau nửa bước, lại nhớ tới người thanh niên trung thực giỏi giang kia. Hai năm không gặp, không biết có mạnh khỏe hay không?
"Triệu Thanh có từng gửi thư về nhà? Trong thư có nhắc tới tình hình của hắn không?"
Triệu Vân không thể ngờ được Mộ Tịch Dao còn vẫn nhớ tới đệ đệ đã rời nhà hai năm của hắn, cảm thấy rất cảm kích.
"Hồi bẩm Nhị tiểu thư, thư ngược lại có gửi. Hàng năm chỉ một phong, đều là theo thư nhà của thiếu gia cùng đưa đến. Trong thư hắn cũng không đặc biệt nói tỉ mỉ, chỉ để cho trong nhà đừng lo lắng, nói rằng học được rất nhiều bản lãnh, tương lai muốn ra chiến trường giết địch lập công ." Nhắc tới Triệu Thanh lâu không gặp mặt, sắc mặt Triệu Vân nhu hòa rất nhiều. Lúc trước làm cho đệ đệ an tâm đi theo tiểu thư, quả nhiên là chọn đúng đường đi. Không chỉ có được trừ bỏ nô tịch, còn có thể đi theo bên cạnh thiếu gia làm cái Bách phu trưởng, tiền đồ này làm cho rất nhiều người trong phủ hâm mộ.
"Một năm mới có một phong? Chớ không phải là do ca ca cái người lười kia, liên luỵ thuộc hạ cũng đều đi theo huynh ấy thẹn thùng mở miệng gửi tin?" Mộ Tịch Dao đối với chuyện Mộ Cẩn Chi vừa vào quân doanh, liền đem mọi sự không hề để tâm, rất không hài lòng. Vị bào huynh kia của nàng là một võ si, ngoại trừ tại điểm "Muội khống" này nhìn ra được có tình cảm phong phú, thời điểm còn lại tất cả đều là luyện võ, ngay cả trước mặt Mộ đại nhân cùng Vu thị, cũng là hỏi một câu đáp một câu, cũng không nói nhiều.
"Tiểu thư nói gì vậy, sao có thể là thiếu gia liên luỵ. Huống chi đi theo thiếu gia, tiền đồ kia là thấy được. Tiểu nhân còn chưa có tạ ơn tiểu thư nâng đỡ Triệu Thanh ơn tri ngộ."
Mộ Tịch Dao lơ đễnh khoát tay, "Chớ nói khách khí như vậy. Triệu gia các ngươi ở Mộ phủ cũng có lý lịch thâm hậu. Bắt đầu từ tằng tổ phụ ngươi, đã ra sức vì Mộ gia, được coi là vô cùng trung thành nhất. Triệu Thanh vốn có công phu nội tình tốt, cơ hội trước mặt, sao có thể một cách vô ích bỏ lỡ? Huống chi Triệu Thanh làm người chăm chỉ, đầu óc linh hoạt. Người có trí tiến thủ, ra chiến trường tạo dựng sự nghiệp là thích hợp nhất. Không nói trước qua vài năm, đệ đệ ngươi trở lại đã có thể bay lên thêm vài phẩm, làm võ tướng oai phong."
Triệu Vân không ngờ tiểu thư đối với Triệu Thanh còn có mong đợi như vậy, vội vàng khách khí tạ ơn, trong lòng cũng chứa chút ít mong đợi.
Đoàn người bởi vì Mộ Tịch Dao, đi thật chậm. Tới tiền sảnh, đã là ước chừng mất hai khắc.
"Nữ nhi bái kiến phụ thân." Mộ Tịch Dao vào nhà trước tiên thỉnh an Mộ đại nhân, sau đó ngẩng đầu nhìn hai vị Ngự sử đài đại nhân đứng bên cạnh hắn. Đều là người trung niên, đại khái tuổi hơn bốn mươi, rất là đoan chính.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomansaĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...