Chương 88: Gặp chuyện
"Điện hạ", Mộ Tịch Dao đưa mắt nhìn qua, trêu ghẹo nói: "Thiếp đây là đợi điện hạ mãi mà ngài không đến, mới cùng Thành Khánh chơi đùa". Đôi mắt đẹp đảo đi đảo lại trên người Tông Chính Lâm. Kỳ thật lúc ấy nàng chọc ngã Thành Khánh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống Tông Chính Lâm kia uỷ ủy khuất khuất, nàng âm thầm cười trộm.
"Kiều Kiều, nàng có thể xông đến, kéo bản điện đi". Tông Chính Lâm thuận tay đem con trai nhét vào trong lòng Quế ma ma, quay người lại ôm mẹ của con hắn.
Mộ Tịch Dao cười phù ra tiếng, vui vẻ mặt mày hớn hở, "Điện hạ nhớ rõ lời nói hôm nay, sớm muộn gì thiếp cũng sẽ bắt được kẻ thông dâm".
"Cần gì sớm hay muộn, bản điện lập tức thỏa mãn tâm nguyện của Kiều Kiều, lát nữa cho nàng bắt gian tại trận". Tông Chính Lâm một phen bế người lên đi tới Song Yến trì.
Mộ Tịch Dao kinh hô một tiếng, hù dọa ôm chặt cổ hắn, cắn lỗ tai nhẹ nhàng lôi kéo.
Tên nam nhân này bị nàng dạy dỗ rất tốt. Tông Chính Lâm đời trước chính là tên cặn bã, không chỉ nhân phẩm cặn bã, tính tình càng cặn bã. Bây giờ ngược lại biết thưởng thức tình thú, đôi bên tán tỉnh là chuyện thường ngày, niềm vui thú trong đó cũng chỉ là tiện tay mà tới.
Mặc Lan nhìn đồ ăn để nguội lạnh ở trên bàn, gọi Huệ Lan tranh thủ mang xuống để hâm nóng. Hai vị chủ tử này mỗi khi bắt đầu thân mật, cơm cũng không cần ăn, sau khi tận hứng lại đói bụng đến khó chịu. Đảm bảo lát nữa chủ tử lại giận dỗi với điện hạ.
Đúng như Mặc Lan dự đoán, đám người Triệu ma ma ở gian ngoài, liền nghe được ở bên trong phòng điện hạ cực kỳ ôn nhu, toàn lời dỗ dành. Nếu không phải cần người ở lại hầu hạ, thật không chịu nổi hai người dính lấy nhau phát ngán như thế.
Ban đêm Tông Chính Lâm hưởng hết diễm phúc, ôm Mộ Tịch Dao cọ xát ở trên cổ nàng.
"Bản điện cần mang Tô thị rời kinh hai ngày, Kiều Kiều chớ càn quấy, chăm sóc tốt con trai bản điện". Tông Chính Lâm vuốt ve cái bụng đã lộ rõ của Mộ Tịch Dao.
Mộ Tịch Dao suy nghĩ một lát, đã biết Tông Chính Lâm đây là muốn dùng Tô Bác Văn mở đường, khẽ vuốt cằm.
"Điện hạ có biết 'Đào ông hảo tửu, say cư ngọc tuyền'?"
Tông Chính Lâm sững sờ, thế gian đều biết "Nam Đào Bắc Tiếu" chính là danh sĩ chân chính của Đại Ngụy. Đáng tiếc Đào Công thích rượu như mạng, nửa bước cũng không rời được Tửu Tuyền Dự Châu. Mỗi ngày nhất định phải uống hai chén, đàn sáo trợ hứng. Bao nhiêu người tìm cách mời Đào Công rời núi, cuối cùng đều đội mưa mà về, tràn ngập buồn bã.
"Muốn thỉnh Đào Công, trước bái Cầm bá". Mộ Tịch Dao chỉ điểm. Đây giống như câu chuyện đôi bạn tri kỉ Bá Nha và Tử Kỳ được mọi người ca tụng. Đáng tiếc nàng không có duyên nhìn thấy, là chuyện thấy tiếc nuối cả đời. Thân ở hậu viện, nhất định sẽ bị bỏ lỡ mất rất nhiều truyền kỳ. Cái giá cao cho việc làm sâu gạo chính là bầu trời trên đầu toàn gạo.
Mắt phượng của Tông Chính Lâm tỏa sáng, bàn tay ôm Mộ Tịch Dao khẽ siết chặt hơn một chút. Nữ nhân này...
Hôm sau, trong ánh mắt không thể tin của mọi người Lục điện hạ dẫn theo Tô Trắc phi lên xe ngựa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomanceĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...