Chương 67: Hoa rơi
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã vào năm Chương Hòa thứ mười ba.
Gần đây chuyện làm Mộ Tịch Dao nhức đầu nhất chính là con trai Thành Khánh của nàng đã được bốn tháng, bánh bao nhỏ y y nha nha làm ầm ĩ cực kì. Chắc là do có tố chất quá tốt, bánh bao đã biết nẫy phải nói là rất thông thạo, nhìn tư thế kia của nó, dã tâm bừng bừng, lúc nào cũng giống như một con cóc nằm úp sấp, tay chân không có một khắc nào nhàn rỗi, sợ là qua một khoảng thời gian không lâu nữa, bánh bao nhà nàng ngay cả bò cũng không nói chơi.
Hơn nữa bánh bao nhỏ còn được cha nó vô cùng nuông chiều, mỗi ngày đều muốn "bay" một hồi, nếu không tròng mắt đen nhánh sẽ nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, tự bi ba bi bô nói chuyện, không để ý tới thì nó sẽ không vui, còn có thể khóc đến kinh thiên động địa.
Mới đầu Mộ Tịch Dao không biết làm sao, còn tưởng rằng Thành Khánh bị bệnh, sai người đi mời ngự y qua, nào biết Tông Chính Lâm vừa đưa tay đón lấy, bánh bao nhỏ liền ra vẻ đáng thương mếu máo ngừng khóc lóc nỉ non, còn vui vẻ chơi đùa cùng cha nó.
Mộ Tịch Dao tức giận, thằng nhóc này sắp thành tinh đến nơi rồi, mới được bốn tháng lớn đã biết uy hiếp nàng. Vội sai người tiễn ngự y trở về, lại thẹn thùng đưa tạ lễ, rồi xử lý thỏa đáng chuyện do nhóc con này gây ra.
Mộ trắc phi khí thế hung hăng trở về phòng cáo trạng với Tông Chính Lâm, nói con trai nàng bị cha ruột chiều thành hư. Không được nuông chiều nhóc, tuổi còn nhỏ mà đã biết nhõng nhẽo, nếu không dạy dỗ sợ là sau này rất khó quản giáo.
Lục điện hạ ngoài miệng thì đồng ý thật tốt, nhưng quay đầu lại liền quẳng ra sau lưng. Chỉ cần bánh bao thấy hắn mà nhào qua, nhất định sẽ chiều theo tính tình của nó, nâng lên thật cao bay lượn.
Mộ Tịch Dao bị hai cha con dạy mãi mà không sửa này khiến cho tức giận đến mức phải đi kể khổ với Thục phi nương nương, nào biết Thục phi nương nương chỉ bày ra vẻ mặt từ ái, khen nàng nuôi dưỡng rất tốt, dạy dỗ Thành Khánh thông tuệ hơn người. Một câu trách cứ cũng không có, còn liên tục khoe khoang với cận thị xung quanh, nói tôn tử của bà từ nhỏ đã có tiền đồ, sau này nhất định có tương lai.
Ý đồ tìm kiếm đồng minh của Mộ Tịch Dao tan biến, chỉ có thể nhân lúc Tông Chính Lâm không có ở trong phủ, dạy dỗ nghiêm khắc con của hắn, thấy tính nết không ưa nổi của cậu nhóc liền hạ quyết tâm uốn nắn, cuối cùng khiến cho bánh bao hiểu rõ một đạo lý: Ở trước mặt mẹ không có chuyện "hài tử khóc lóc sẽ có đường ăn".
Tông Chính Lâm xem tin báo ám vệ đưa tới, bên trong viết Mộ trắc phi nuôi dạy con trai hắn như thế nào, từng việc nhỏ đều ghi lại chi tiết.
Lục điện hạ nghĩ tới cảnh con thỏ nhà hắn làm mặt lạnh nghiêm với một nãi búp bê (đứa bé nhỏ đầy hương sữa) liền thấy buồn cười. Thành Khánh dầu gì cũng mới có hơn bốn tháng một chút, đâu có gàn bướng như nàng nghĩ.
Nhưng mà ngược lại tiểu nữ nhân quản giáo hài tử cực kì tốt, không sủng ái nuông chiều như nữ nhân nhà khác chút nào, trái lại so với cha ruột là hắn này còn nghiêm khắc hơn vài phần.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomanceĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...