Chương 35: Hoa thảo
Mặc Lan đỡ Mộ Tịch Dao ngồi dậy uống thuốc bổ, sau đó nhẹ nhàng hầu hạ nàng nằm xuống. Nhìn xem cái cằm của chủ tử biến thành nhọn, Mặc Lan rất đau lòng.
"Tiểu thư." Do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được nói: "Điện hạ ngài ấy..."
"Chuyện gì? Cứ việc nói thẳng." Mộ Tịch Dao chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhiều ngày liên tục thức đêm như vậy, lại không ăn được bữa cơm nào cho tử tế, thân thể dù đã dùng đan dược cũng không chống đỡ nổi.
"Từ ngày đó điện hạ có tới đây sau lại chưa từng hỏi đến nữa. Hôm nay, lại đi ra ngoài. "
"Ừm, ta biết rồi." Tiếng nói vừa rơi, liền lại chìm vào giấc ngủ.
Mặc Lan thấy chủ tử ngủ, đành phải lẳng lặng thủ ở một bên. Chủ tử vào phủ đã được hai tháng, điện hạ vẫn luôn sủng ái che chở. Chỗ những nữ nhân khác ở hậu viện lại càng chưa bao giờ đến qua, đối đãi với chủ tử như vậy, đừng nói là điện hạ, chỉ riêng phu quân nhà bình thường cũng cực kỳ khó được.
Mặc Lan mơ hồ cảm thấy chủ tử đối với điện hạ tựa hồ... không dám nghĩ tiếp. Nàng sợ tự mình hiểu quá rõ, sẽ càng cảm thấy sợ hãi.
Lại qua hai ngày, Mộ Tịch Dao rốt cuộc không còn cảm thấy suy yếu, tinh thần cũng khôi phục như lúc ban đầu. Cả người ngoại trừ có hơi chút gầy gò, hết thảy đều hoàn hảo không hề hấn gì.
Đi dạo hai vòng ở trong sân, Mộ Tịch Dao quay đầu lại hỏi Mặc Lan: "Đồ mà ta làm đâu, có thu giữ thỏa đáng chưa?"
Mặc Lan gật đầu: "Lúc hồi phủ đã giao cho Huệ Lan cất kỹ, hôm nay tiểu thư muốn xem sao?"
"Sau này lại xem, thay ta đi gọi Diệp Khai tới đây một chuyến."
Diệp Khai bị gọi đến, vẻ mặt đau khổ đến nội viện báo cáo. Nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành Mộ Tịch Dao đưa cho, mặt trên ghi rậm rạp chi chít một đống đồ vật, chỉ đành phải cười khổ đi làm chân sai vặt.
Tông Chính Lâm mấy ngày nay cố tình đi sớm về trễ, chính là muốn lạnh nhạt nữ nhân càng ngày càng làm càn kia vài ngày. Quả thực là hồ nháo quá mức. Không chỉ có tự tiện ngủ ở bên ngoài, còn làm cho thân thể của mình yếu đến mức té xỉu. Trước đã quá mức dung túng khiến cho nàng không biết thu liễm, hôm nay vừa vặn mượn bệnh tư qua. (Tự xem xét lại lỗi lầm của bản thân)
Nhìn ám vệ trình lên ghi chép cuộc sống hằng ngày của nàng, nữ nhân này ngược lại trong thời gian dưỡng bệnh khá thành thật, mỗi tội không có chút ý tứ đi đến thỉnh tội nào. Mắt phượng của Tông Chính Lâm nheo lại, cái tính tình bướng bỉnh này rốt cuộc là được ai nuông chiều thành? Trong lòng tóm lại vẫn có nhớ thương, liền dự định ban đêm thừa dịp lúc nàng đang ngủ, lại đi xem một chút.
...Mộ Tịch Dao mở hai mắt sương mù ra, bàn tay nhỏ bé lôi kéo một góc ống tay áo của nam nhân, mượn ánh nến, nhìn bóng lưng vững chãi bên giường, khàn khàn mở miệng, "Điện hạ."
Tông Chính Lâm đến nhìn qua Mộ Tịch Dao, thấy khuôn mặt nàng đã có chút huyết sắc, đang định rời đi, không ngờ lại bị kéo ống tay áo. Cơ thể cứng đờ, không quay người lại cũng không đáp lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
Lãng mạnĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...