Chương 29: Lại mặt
Đối với chuyện Mộ thứ phi cho rằng mình không được sủng ái bằng thỏ, Lục điện hạ cảm thấy rất là không ổn. Vì vậy ban đêm ngày đó, Tông Chính Lâm liền ở trên giường dốc sức thể hiện để cho Mộ Tịch Dao lĩnh hội được cái gì mới gọi là "được sủng ái". Lại lo lắng nữ nhân này không ghi nhớ, liền lặp đi lặp lại, tới tới lui lui chứng minh nhiều lần. Cho đến khi Mộ Tịch Dao khóc ròng liên tục đảm bảo đã lĩnh hội được vô cùng rõ ràng, không bao giờ lộn xộn nữa, mới đánh trống thu binh (Dừng trận chiến).
Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm hung hăng thu thập một trận, toàn thân vô lực, con mắt hơi ửng đỏ, dựa vào trên người nam nhân thở dốc. Tông Chính Lâm một thân nhẹ nhàng sảng khoái, vuốt ve sống lưng của nàng, trên vành tai nhỏ nhẹ nhàng liếm láp.
"Buồn ~~" Mộ Tịch Dao mềm nhũn kiều hừ. Đầu hướng sang bên cạnh, tránh né Tông Chính Lâm quấy rầy.
"Vừa rồi có được thư thái không?" Tông Chính Lâm cất tiếng nói khàn khàn.
"Chán ghét ~~ không nói." Bàn chân nhỏ của Mộ Tịch Dao đá đá chân hắn, biểu thị tức giận.
"Đó chính là chưa có nhớ kỹ?"
Mộ Tịch Dao sợ hết hồn, vội vàng rầu rĩ hừ ra một tiếng "Ừm" nhỏ đến sắp không nghe thấy được nữa.Cuối cùng tức quá, há mồm cắn ngực hắn một cái. Di chuyển cơ thể, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, ôm Tông Chính Lâm nghỉ xả hơi.
"Có cần tắm rửa không?"
"Không đi được, người đau nhức ~~" Mộ Tịch Dao rất ủy khuất, lại như nhớ tới điều gì, lập tức bỏ thêm câu: "Không được khi dễ người ta."
Tông Chính Lâm nhéo cái mũi nhỏ của nàng, rồi ôm lấy người, đi tới Song Yến Trì ở đằng sau.
Chờ hai người thu thập thỏa đáng, Mộ Tịch Dao chậm rãi thong thả cuộn tròn ở trong ngực nam nhân, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu xuống.
"Ngủ đi." Tông Chính Lâm ôm cơ thể nhỏ nhắm mềm mại, đem người ôm sát thêm vài phần, sau đó cũng ngủ mất.
Mộ Tịch Dao sáng sớm đã bị Tông Chính Lâm đào lên, mơ hồ thu thập xong liền nhét vào xe ngựa. Lúc này miệng nhỏ đang ăn điểm tâm lót dạ.
"Điện hạ, đây là đi đâu vậy?" Mộ Tịch Dao tựa ở trên người Tông Chính Lâm, còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh.
"Đến Nguyệt lâu dùng qua điểm tâm, rồi trở về Vu phủ." Tông Chính Lâm cúi người liếm thức ăn dính trên khóe môi nàng, mới buông tiểu nữ nhân ra.
"Trở về Vu phủ?" Mộ Tịch Dao kinh hô. Lần này cuối cùng cũng thanh tỉnh.
Mộ Tịch Dao chưa từng nghĩ tới vào hậu viện của hoàng tử, còn có thể trở về gặp Vu thị nhanh như vậy, ngây ngốc nhìn xem Tông Chính Lâm, trong mắt dần dần có chút ướt át.
"Khóc cái gì, ngu ngốc." Tông Chính Lâm khẽ ôm người vào chặt hơn, vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng.
Mộ Tịch Dao cọ xát lồng ngực hắn, tay bé níu lấy vạt áo trước của Tông Chính Lâm, âm thanh hơi nghẹn ngào rầu rĩ: "Điện hạ, thiếp rất vui vẻ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomanceĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...