Chương 50: Nạp thiếp
Sau tháng Giêng mấy ngày, Mộ Tịch Dao qua lại các cung các phủ, nghênh tới đưa đi lễ vật rất bận rộn.
Đường Tuệ Như ở nhà cũng bận tuyệt thực, chống đối Đường đại nhân. Tuyên bố nếu muốn bức tử mình, vậy hãy để cho chuyện xấu trong nhà Đường gia trở thành chuyện cười toàn bộ Thịnh kinh.
Đường đại nhân bị thứ nữ giống như điên này làm tức giận đến giậm chân, lại thực sự sợ Đường Tuệ Như không cố kị gì.
Nghĩ đến lệnh cấm của Lục điện hạ, cảm thấy nếu làm lớn chuyện này, không chỉ Đường gia mất thể diện, Lục điện hạ cũng sẽ bị dính líu vào. Thay vì đến lúc đó bị điện hạ giận chó đánh mèo, chi bằng hiện tại nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, làm theo ý tứ của điện hạ mới tốt.
Tông Chính Lâm đang ở trong phủ tiếp đãi thân tín, nghe thấy Đường gia đưa thư đến. Lông mày cau lại, mở thư ra nhìn. Đường Tuệ Như có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ rất rõ ràng. Trong miệng bám lấy chuyện trong sạch không tha, nói thà rằng đến hậu viện làm thị thiếp, cũng không muốn làm chủ mẫu nhà bình thường. Nữ tử như vậy, Tông Chính Lâm cực kì chán ghét. Lập tức viết một lá thư, sai đưa người rời khỏi Thịnh kinh.
Đường Tuệ Như ngồi trên xe ngựa, nhìn cửa thành gần trong gang tấc, trong lòng biết nếu chờ đợi thêm nữa, đời này chỉ sợ hoàn toàn không còn chỗ dựa, tâm huyết lúc trước cũng tan thành mây khói. Đáng sợ hơn là, hôm nay đã trở mặt với người nhà, ra khỏi kinh, sợ là ngay cả chỗ để trông cậy vào cuối cùng cũng mất tác dụng.
Hung ác hạ quyết tâm, Đường Tuệ Như đập nồi dìm thuyền một phát xốc màn xe lên, tung người từ trên xe ngựa nhảy xuống. Xa phu đằng trước nghe tiếng động quay đầu lại, mới phát hiện tiểu thư nhà mình giống như điên nhảy xuống, khập khiễng chạy đi. Đang muốn quay xe đuổi theo bắt, lại nghe thấy tiểu thư hô to: "Kẻ cướp thổ phỉ", còn quay đầu chỉ vào hắn, chạy trốn dọc theo con phố.
Bị đám người xung quanh nhìn chăn chú, phu xe kia trong nháy mắt thấy hoảng loạn, chỉ đành vội vã trở về Đường phủ, báo tin cho Đường đại nhân. Đâu còn dám đuổi theo Đường Tuệ Như.
Tông Chính Lâm đang ở thư phòng sửa sang lại tin tức các phủ truyền về mấy ngày qua, liền nghe Điền Phúc Sơn báo lại bây giờ tiểu thư Đường gia đang quỳ gối ngoài cửa cung, cầu gặp trắc phi.
Tông Chính Lâm cười hừ một tiếng, khuôn mặt khinh thường, chỉ trầm ngâm chốc lát, rồi sai Điền Phúc Sơn đến Đan Nhược uyển thỉnh trắc phi đứng ra xử trí chuyện này. Dựa theo tính khí của tiểu nữ nhân, loại người dám đùa giỡn tâm cơ trước mặt nàng, tuyệt đối sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Mộ Tịch Dao nhận được tin tức, nhìn nữ nhân trước mắt đang quỳ xuống cầu xin, tay miễn cưỡng xoa cằm, vân vê một viên táo chua đưa vào miệng.
"Ngươi nói, không phải điện hạ thì không được?"
"Hồi bẩm trắc phi, dân nữ đã thất tiết rồi, sao có thể một mình giấu diếm gả cho người khác? Nếu phủ hoàng tử không muốn nạp dân nữ, dân nữu thà rằng làm bạn với thanh đăng cổ phật suốt đời." Đường Tuệ Như bi thương che mặt, thất thanh khóc rống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomanceĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...