Chương 20: Nổi giận
Vệ Chân rất nhanh đem tin tức từ bên Ngọc Cô mang về. Đồ ăn trong chén, cũng không tăng thêm bất cứ xuân dược nào, chỉ có duy nhất hàm đàn. Hoa hàm đàn bình thường thường được sử dụng để điều chế hương liệu, đối với cơ thể người vô hại. Hàm đàn trong chén này, là nước tinh dầu ra từ trong cánh hoa.
Dựa theo miêu tả của điện hạ, xác thực là trúng hỗn hợp hàm đàn cùng hương đỗ xuân. Đỗ xuân cũng là một loại hương liệu thường dùng, trong nhiều loại hương nhang đều dùng nó. Ngọc cô suy đoán, Tề thị này cùng tỷ tỷ mất sớm của nàng là bạn cũ.
Tông Chính Lâm chỉ hồi tưởng một chút, liền biết đỗ xuân là mùi hương xông trên quần áo Tề thị lúc vấn an. Sau lại chứng thực, mẹ đẻ Tề thị lúc còn trẻ, từng theo biểu tỷ của Ngọc cô học tập điều hương trong khoảng ba năm. Cũng khó trách Tề thị này đối với chuyện hương liệu tinh thông như vậy.
Tông Chính Lâm vốn rất xa cách nữ nhân hậu viện, ở chuyện nam nữ dĩ nhiên là lãnh đạm. Lần này lại là lần đầu tiên bị người hạ dược vì chuyện đó, không nói đến đối thân thể có hại hay không, chỉ riêng tự tôn của nam nhân, cũng không thể tha cho tiện nhân bỏ thuốc mình. Vì vậy, đối với hậu viện lại càng nghiêm ngặt.
"Vệ Chân, bảo Ngọc cô đưa một tỳ nữ am hiểu hương liệu đến đây, sắp xếp vào Đan Nhược uyển." Theo tính khí của nữ nhân kia thì không biết lúc nào sẽ bị tính kế, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Vệ Chân lập tức đi làm, trong lòng lại nghĩ thói quen làm việc của chủ tử. Trước là lúc nào cũng lãnh diện lãnh tâm*, rất độc đoán, hơn phân nửa thời gian đều làm chính sự. Về sau không biết như thế nào lại đối với Dao chủ tử rất quan tâm, trở nên ngoại trừ chính sự, liền xoay quanh Dao chủ tử, một chút gió thổi cỏ lay đều phải hỏi đến một hai.
(*lãnh diện lãnh tâm: vẻ ngoài lẫn tâm tính đều lạnh)Nhưng vị Dao chủ tử kia... Vệ Chân rùng mình một cái, nếu Dao chủ tử đối với điện hạ không như kỳ vọng của điện hạ, hậu quả kia... Vệ Chân vội vàng dừng lại, cảm thấy mình thật sự là buồn lo vô cớ.
Mộ Tịch Dao ngày hôm đó nhận được một tin tức lớn, hưng phấn cực kỳ. Vốn là sáng sớm hôm nay ở trong sân cho con thỏ đáng yêu ăn, lại nghe tiểu nha hoàn đột nhiên hỏi cái gì là "Ông già thỏ"?
Lúc này Mộ Tịch Dao cười ra tiếng, chỉ hỏi nghe được ở nơi nào. Nha hoàn kia nói bọn sai vặt ở ngoài viện tụ tập một chỗ, nói rõ ngày diễn ra Thập công tử yến, đến lúc đó khẳng định có rất nhiều ông già thỏ đi. Mộ Tịch Dao lập tức mở to mắt to, ánh mắt lóe sáng nhìn Triệu Thanh phía sau.
Triệu Thanh mặt đều đen, chuyện này nếu để cho tiểu thư biết được, khẳng định lại là một phen lăn qua lăn lại. Huống chi còn có vị kia... Liền liều chết cũng không mở miệng. Tiểu nha đầu thấy sắc mặt của Triệu Thanh, liền biết bản thân lại gây chuyện, vội vàng chạy trốn.
"Triệu Thanh, ngươi không nói cũng được." Triệu Thanh mới nhẹ phào nhẹ nhõm, chợt nghe tiểu thư âm dương quái khí nói "tự khắc có người khác nói a~~"
Triệu Thanh toàn thân nổi hết da gà lên, lông mày nhăn lại thật sâu. Giằng co một phút đồng hồ, cuối cùng không thể lay chuyển được Mộ Tịch Dao, chỉ có thể nói tỉ mỉ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomanceĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...