Chương 10: Mộng xuân
Bên kia Tông Chính Lâm cũng là nửa đêm khuya yên tĩnh nằm trên giường ngủ, trong đầu vang lên giọng nữ kiên định hữu lực đó. Một câu chém ngựa, khiến cho nội tâm Tông Chính Lâm chấn động. Còn có thân ảnh lao ra cứu người kia, lần lượt thoáng qua trước mắt, càng ngày càng rõ nét. Trước kia rời khỏi Thanh Châu, cảm giác quái dị tận lực áp chế đó giờ lại lần nữa hiện ra, càng thêm mãnh liệt.
Lại là nàng! Nàng lúc này đến kinh thành, chẳng lẽ nào là tú nữ? Tông Chính Lâm chỉ vừa nghĩ đến việc nàng có khả năng sẽ bị ban cho kẻ khác, toàn thân liền không thoải mái. Trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ được. Lại nghĩ tới cảnh tượng trong mộng, giả sử đổi thành nam tử khác...Tông Chính Lâm lập tức ngồi dậy, lại lộ vẻ có chút nôn nóng.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao từng lời nói và hành động của cô nương kia lại có thể ảnh hưởng lớn đến tâm tình của hắn như thế? Tính cả ngày hôm nay, mình cũng chỉ mới gặp nữ tử kia có bốn lần. Hoặc là chỉ thấy bóng dáng, hoặc là chỉ nghe được tiếng nói. Cho dù hôm nay bởi vì cùng Tông Chính Minh trên đường thương nghị chính sự, đi ngang qua đoạn đường huyên náo, lại nghe thấy nàng la lên, mới xa xa nhìn sang, căn bản không thể thấy rõ dung mạo.
Cứ thế, một cô gái còm không tính là có quen biết lại có thể khiến tâm tình của mình ba lần bốn lượt bị mất khống chế, chuyện này không thể để mặc kệ như vậy được! Đợi nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, sẽ đi xử lí sau.
Điều này thật đúng là làm khó Tông Chính Lâm. Tông Chính Lâm tính cả tuổi mụ mới mười sáu, mặc dù là người lão thành, lòng dạ thâm sâu, nhưng đây hoàn toàn là một loại tình cảm mới, hắn chưa từng thể nghiệm thì sao có thể hiểu được? Tông Chính Lâm cho dù là một người am hiểu việc đời, nhưng lại đối với những nữ tử kia không hề thương tiếc, sau khi phóng thích dục vọng, trong lòng một chút xíu vết tích cũng không có. Trong ngày thường kẻ hầu bên cạnh đều là nam tử. Khó trách hắn đối với chuyện nam nữ lại chậm chạp không được nhập môn.
Đêm nay, Tông Chính Lâm cho đến đêm khuya mới trằn trọc chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng lại xuất hiện thân ảnh của nàng kia. Nhưng thấy nữ tử đó nghiêng người mà đứng, rồi từ từ cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại quần áo bên trong. Trong lớp quần áo nguyệt sắc (màu trắng ngà), mơ hồ có thể thấy được đường cong đẫy đà tươi trẻ của thiếu nữ. Sau đó một đôi cây cỏ tuyết trắng mềm mại (hai bàn tay), tháo ra từng viên nút áo một, mắt thấy quần áo trong sắp rơi xuống...
Tông Chính Lâm lại bừng tỉnh, ngồi dậy thở hổn hển. Dục vọng dưới thân cương cứng sinh đau, toàn thân nóng rang khó nhịn. Nỗ lực áp chế ý nghĩ kiều diễm kia, nhưng ngược lại càng thêm rõ nét. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh đôi tay nhỏ trắng thuần kia, tưởng tượng hình ảnh sau khi quần áo trong chảy xuống, dục vọng dưới thân Tông Chính Lâm không nhịn được rung động. Cuối cùng không thể ngăn chặn được hỏa khí, ngồi dựa vào đầu giường, tay phải thăm dò vào trong tiết khố, động tác lên xuống thư giải dục vọng. Tất cả hiện ra trước mắt đều là tự mình tưởng tượng dáng vẻ nữ tử trong mộng cởi quần áo trong ra, kiều đĩnh đẫy đà, vòng eo mảnh khảnh, chân dài thẳng tắp...Tông Chính Lâm hưng phấn không có cách nào để đè nén, kêu rên thành tiếng. Động tác trong tay nhanh hơn, thở dốc nặng nề, mãi cho đến khi dục vọng bắn ra, cái cảm giác đầy ngập sung sướng mới dần dần lặng lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)
RomanceĐời sau đối với Kiến An đế của Đại Nguỵ nhất tề sùng bái, khen ngợi trong lúc tại vị, là mở màn cho thời kỳ thịnh thế của Đại Nguỵ. Thú vị là, ở trong tất cả các văn hiến ghi chép ca tụng công đức, đều phi thường nhất trí nhắc tới, điểm nhơ duy nhấ...