Chương 16: Vô năng vô năng

25.6K 3K 710
                                    

Bốn người hoài nghi tai mình có vấn đề.

Cái gì gọi là......

"Dỗ Tước nhi của ta vui vẻ?"

Tước nhi cũng hết sức mờ mịt.

Chắc không phải tên điên này bị y mổ ba cái tức quá nói bừa đấy chứ?

Chẳng lẽ không phải là "ai có thể tra tấn giết chết chim trắng này dã man nhất thì truyền thừa Phượng Hoàng sẽ thuộc về người đó" sao?

Tiên tôn đưa tay vẫy một đám mây tới rồi nhẹ nhàng đặt chim trắng lên trên.

Đám mây vững vàng chở Phù Ngọc Thu đang hoang mang đến trước mặt ba người ra hiệu: Các vị bắt đầu dỗ đi.

Bốn người: "......"

Phù Ngọc Thu: "......"

Tư tôn Uyên Sồ chẳng có chút hứng thú nào với cuộc tranh đoạt của ba tộc và truyền thừa Phượng Hoàng, y kiêu ngạo lườm ba người một cái rồi đứng dậy xách vạt áo chạy lên bậc thang.

Uyên Sồ khác với ba tộc, không cần tranh giành cũng được tiên tôn sủng ái.

Chỉ còn lại ba người và chim trắng đang lã chã nước mắt nhìn nhau.

Mấy năm nay tiên tôn dùng lông vàng đùa bỡn ba tộc trong lòng bàn tay, có lúc giao cho thiếu tôn ba tộc nhiệm vụ tìm kiếm linh vật, có khi lại là những việc vặt vãnh như khỉ làm xiếc.

Kỳ quái hơn là dù chẳng phải chuyện quan trọng gì nhưng tiên tôn cũng sẽ vui vẻ ban thưởng lông vàng.

Ba người đã quen với kiểu tùy hứng khó lường của tiên tôn, nhưng bây giờ......

Phải dỗ một con chim trắng sao?

Tiên tôn chưa bao giờ nuốt lời.

Nếu ai dỗ được chim trắng mít ướt này thì thật sự sẽ được tiên tôn ban thưởng một nửa truyền thừa Phượng Hoàng.

Nếu lấy lông vàng ra làm điều kiện dỗ chim trắng vui vẻ thì Phượng Tuyết Sinh còn lâu mới làm, nhưng phần thưởng lần này chính là truyền thừa Phượng Hoàng mà vô số người ao ước.

Nếu có được một nửa truyền thừa Phượng Hoàng thì vị trí tiên tôn đã vững chắc hơn phân nửa.

Phượng Tuyết Sinh ủ ê ngẩng đầu lên rồi yên lặng biến về nguyên hình.

Hình người của hắn buồn rầu u ám nhìn chẳng có chút sức hút nào, nhưng nguyên hình chim công lại cực kỳ lộng lẫy.

Chim trắng rúc trong mây chớp mắt nhìn hắn, nước mắt còn đang tí tách rơi xuống.

Phù Ngọc Thu nghĩ thầm: "Làm gì thế kia?"

Phượng Tuyết Sinh khẽ lắc mình, cái đuôi xinh đẹp rực rỡ màu vàng xanh đan xen từ từ xòe ra.

Đây là lần đầu tiên Phù Ngọc Thu thấy chim công xòe đuôi nên lập tức trợn tròn mắt.

Công xòe đuôi đúng là rất đẹp.

Nhưng Phù Ngọc Thu vốn ghét chim nên hoàn toàn không bị thu hút chút nào, lạnh lùng dời mắt đi.

Chỉ có mẽ ngoài, khoe khoang lố bịch.

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ