Chương 75: Cửu biệt trùng phùng

18.8K 2K 253
                                    

Dường như Phượng Ương muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Phù Ngọc Thu mờ mịt nhìn hắn.

Y không hiểu.

Chỉ một đáp án thôi mà khó trả lời vậy sao?

Phượng Ương im lặng thật lâu, lâu đến mức Phù Ngọc Thu tưởng hắn sẽ không mở miệng thì hắn mới nói khẽ.

"Là ta."

Nãy giờ Phượng Ương do dự là vì trên đầu như có một thanh đao lơ lửng, chỉ cần hắn trả lời thì lưỡi đao kia sẽ lập tức rơi xuống chém hắn thành muôn mảnh rồi nghiền xương thành tro.

Nhưng ngay khi hắn nói ra câu "là ta", màn sương dày đặc giăng kín trong lòng đột nhiên tan biến, sự điên cuồng và tinh thần suy sụp vô cớ, buồn vui tức giận không rõ lý do suốt những năm qua dường như đều có nguồn cơn.

Nước xuân róc rách từ đầu nguồn chảy đến hòa tan băng giá.

Đột nhiên Phượng Ương không còn sợ hãi nữa.

Hắn không còn trốn tránh, không còn nhìn lảng đi chỗ khác mà bình thản nhìn sâu vào mắt Phù Ngọc Thu.

Lấy thân phận tiên tôn giả làm Phượng Hoàng tội nghiệp cũng đủ khiến Phù Ngọc Thu tức giận đến nỗi mặt mũi đầm đìa nước mắt, đừng nói gì đến thân phận "kẻ xấu xí" này.

Dù chỉ xem thoáng qua ký ức của Phù Ngọc Thu nhưng Phượng Ương vẫn nhận ra y đối xử với kẻ xấu xí rất đặc biệt.

Tựa như không cần làm gì mà chỉ ngồi ngắm lá rơi hoa nở với hắn, Phù Ngọc Thu cũng có thể vui vẻ đến mức hai mắt sáng lấp lánh.

Lúc nãy bị giam trong ký ức và thân thể kia đối mặt với Phù Ngọc Thu, thậm chí Phượng Ương còn oán hận mình năm đó.

Bởi vì nụ cười rạng rỡ và tình cảm chân thành từ tận đáy lòng kia hoàn toàn không nằm trong ký ức của mình.

Phù Ngọc Thu tin cậy kẻ xấu xí như thế, trao hết niềm tin và dựa dẫm vào hắn, cuối cùng chỉ đổi lấy một kết cục không từ mà biệt.

Phượng Ương nghĩ nếu là mình chắc cũng sẽ tức giận lắm.

Huống chi Phượng Ương đã từng lừa y một lần.

Có lẽ trong suy nghĩ của Phù Ngọc Thu, lúc này Phượng Ương cũng có ký ức của "kẻ xấu xí", cũng đang ngụy trang thân phận để lừa gạt y.

Nghĩ tới đây hơi thở của Phượng Ương trở nên rối loạn.

Năm đó không từ mà biệt đã là "tội ác tày trời" đối với Phù Ngọc Thu, không thể để y hiểu lầm mình cố ý che giấu thân phận kẻ xấu xí nữa.

Phượng Ương mở miệng định giải thích: "Thật ra ta......"

Hắn chưa nói được mấy chữ thì đã thấy Phù Ngọc Thu nãy giờ yên lặng đứng đó rốt cuộc nhịn không được lao tới chỗ hắn.

Tuyết rơi dày đặc chung quanh đột nhiên bị cuồng phong cuốn lên không trung, khi rơi xuống lần nữa bông tuyết lạnh lẽo đã biến thành những đóa hoa li ti bay đầy trời.

Mưa tuyết trong mộng lập tức biến mất, Văn U Cốc lại trở về xanh tươi ngút ngàn.

Phù Ngọc Thu chạy nhanh đến trước mặt Phượng Ương rồi dang hai tay ra ôm chầm lấy hắn.

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ