Chương 25: Hai mươi mấy năm

25.9K 2.7K 321
                                    

"Diêm La sống khẩu Phật tâm xà......"

"......Cả ngày toàn tức giận cáu kỉnh."

"Quỷ keo kiệt uống nước lạnh."

"Vô năng vô năng......"

Đầu óc Phù Ngọc Thu trống rỗng, chỉ có mấy câu vè chửi người thay nhau lặp đi lặp lại bên tai.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu: "............"

Giờ Phù Ngọc Thu chỉ muốn dùng chất lỏng xanh lét của U Thảo viết ra bốn chữ to trên mặt đất.

Mạng mình toi rồi.

Trên đời này còn gì xấu hổ ê chề hơn nói xấu ngay trước mặt còn bị người ta nghe thấy không?!

Không có.

Phù Ngọc Thu đông cứng thành quả bóng, lông tơ xù lên như bông bồ công anh chọc một cái là tan rã, đôi mắt đậu đen tràn đầy sợ hãi.

Đáng sợ hơn là người trước mặt chính là Diêm La sống vui buồn thất thường.

Diêm La sống vẫn đang nghịch chiếc lông vàng kia, một tay chống cằm, mắt vàng hờ hững nhìn bộ lông trắng như tuyết của chim trắng.

Phù Ngọc Thu: "!!"

Phù Ngọc Thu có thể cảm nhận được ánh mắt kia hệt như một đôi tay lạnh lẽo đang thô bạo chà xát trên người mình.

"Hắn hắn hắn......" Phù Ngọc Thu liều mạng thu lông lại, sợ hãi nghĩ thầm, "Hắn sẽ không bắt mình rút lông vũ bắn pháo hoa đấy chứ?!"

Quả nhiên tiên tôn hứng thú nói: "Hình như lâu rồi không ngắm pháo hoa —— Tiểu điện hạ, ngươi muốn xem không?"

Phù Ngọc Thu lắc đầu như trống bỏi làm hai mắt hoa lên!

Tiên tôn không định tha cho y như lần trước nữa —— Dù sao bị người ta chỉ vào mũi mắng lâu như vậy, rốt cuộc sự tình bại lộ cũng đâu dễ gì bỏ qua.

"Nhưng ta muốn xem thì làm sao bây giờ?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu sợ hãi nhìn hắn, ngay cả chíp cũng không dám.

Theo bản năng y muốn chạy nhưng biết mình không thể nào trốn thoát trước mắt Diêm La sống, y lại không muốn nhổ lông mình bắn pháo hoa, lắp bắp nửa ngày ánh mắt đột nhiên rơi vào chiếc lông vàng trên tay tiên tôn.

Phù Ngọc Thu chạy tới kêu chíp chíp hai tiếng ra hiệu tiên tôn trả lại chiếc lông vàng cho mình.

Tiên tôn nhíu mày: "Chẳng phải ngươi không thèm à?"

Phù Ngọc Thu chịu nhục: "Diêm...... ủa nhầm! Tiên tôn ban tặng đâu dám không thèm chứ ạ."

Tiên tôn thừa biết thật ra y quen miệng định nói "Diêm La sống" nên cười mà như không cười liếc y, cũng không làm khó mà trả lại chiếc lông vàng.

Hắn muốn xem chim trắng làm sao vượt qua cửa ải này.

Sau đó......

Tiên tôn trơ mắt nhìn chim trắng ngậm chiếc lông vàng rồi thúc giục linh lực rót vào lông vũ.

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ