Phượng Ương chậm rãi đi tới.
Nước mắt trên mặt Phù Ngọc Thu vẫn chưa khô nhưng vẫn cố ra vẻ khí thế nhìn hắn chằm chằm để xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
...... Phượng Ương đi đến trước mặt rồi đưa tay ôm y vào lòng.
Phù Ngọc Thu sững sờ.
Nhìn bề ngoài Phượng Ương lạnh như mây như tuyết nhưng khi ôm lại ấm áp như gió xuân, hai tay siết chặt thân hình mảnh khảnh của Phù Ngọc Thu trong ngực mình, ập vào mặt y là mùi hương mát lạnh như sương tuyết dần tan ra trong nắng mai.
Trước kia Phù Ngọc Thu luôn cảm thấy Phượng Ương quá lãnh đạm, giờ bất chợt cảm nhận được mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ này thì sửng sốt hồi lâu.
Cái ôm này tựa như cuối cùng cũng rơi xuống từ trên mây.
Phượng Ương vuốt ve tóc trắng của Phù Ngọc Thu, cảm nhận xúc cảm lạnh buốt kia rồi nói khẽ: "Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì nữa."
Trên mặt Phù Ngọc Thu đầy vẻ hiếu kỳ, ngẩn người hồi lâu mới hiểu Phượng Ương lại tự trách mình vì chuyện y hồn bay phách tán năm xưa, thế là nhảy dựng lên đạp chân hắn một cái.
Phượng Ương: "......"
Cũng may Phượng Ương là người giỏi chịu đựng nên dù bị đạp chân đau điếng vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh nhìn y mà không hề nhíu mày.
"Sao vậy?"
"Ta xảy ra chuyện là do ta mù mắt gặp kẻ không nên gặp chứ liên quan gì tới ngươi?" Phù Ngọc Thu cáu kỉnh trừng hắn, "Chẳng lẽ sau này ta hết tuổi thọ chết già ngươi cũng nghĩ đó là lỗi của mình vì không thể chống lại thiên đạo à?"
"......" Phượng Ương nói, "Ta không có."
Mỗi khi hắn đuối lý thì sẽ lạnh nhạt nói "Ta không có".
Phù Ngọc Thu "ờ" một tiếng rồi nói: "Vậy ta cũng sẽ không để ngươi xảy ra chuyện đâu."
Phượng Ương sửng sốt: "Gì cơ?"
Phù Ngọc Thu lặp lại lần nữa, hất cằm vênh vang đắc ý nói: "Ta nói có ta ở đây cũng sẽ không để ngươi xảy ra chuyện đâu."
Nhất thời trong lòng Phượng Ương tuôn trào đủ mọi cảm xúc, thậm chí còn có bối rối.
Chưa ai từng nói với hắn câu này.
Từ khi có ký ức, Phượng Ương đã đối mặt với vô số ác ý, hận ý, sát ý, mọi người đều muốn hắn chết, dù có gặp được người đối tốt với hắn thì cũng chỉ muốn hắn bảo vệ mà thôi.
Chưa ai muốn bảo vệ hắn cả.
Phù Ngọc Thu vẫn đang suy tính: "Như con quạ vàng kia chẳng hạn, nếu nó đến ta sẽ dùng Thủy Liên Thanh tưới nó thành chim đuôi to ướt nhẹp luôn!"
Phượng Ương nhìn y chăm chú, nghe vậy thì nở nụ cười.
"Cười gì mà cười?!" Phù Ngọc Thu bảo hắn, "Cả ngươi cũng vậy, nếu còn ôm mấy thứ vớ vẩn vào mình thì ta cũng tưới ngươi luôn đấy."
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương không cười nữa mà khẽ "ừ" một tiếng.
Nhìn bộ dạng này của hắn, cuối cùng Phù Ngọc Thu cũng tìm lại được chút cảm giác năm xưa ở chung với "kẻ xấu xí".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tôn
General FictionTên gốc: Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu Tác giả: Nhất Tùng Âm Nhân vật chính: Phù Ngọc Thu x Phượng Hoàng (Thụ là chim nhỏ vui cũng chíp quạu cũng chíp x Công bệnh kiều điên phê mê lông nhung) Tag: Tình hữu độc chung, tiên hiệp tu...