Chương 26: Ngọn lửa Phượng Hoàng

26.9K 2.7K 281
                                    

Đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.

Vân Thu câm như hến, ánh mắt nhìn Phù Ngọc Thu như đang nhìn một dũng sĩ.

Phù Ngọc Thu ngã thất điên bát đảo, lại bị biến cố bất ngờ này hù dọa nên nước mắt đều nghẹn lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của y tái nhợt, chống tay liều mạng lui ra sau nhưng tay chân y không chịu phối hợp, vừa lui mấy lần đã ngã tiếp, còn đè lên tóc dài làm y xuýt xoa vì đau.

Nước chậm rãi nhỏ xuống, tiếng tí tách vang vọng khắp đại điện.

Phù Ngọc Thu tự biết mình gây họa nên chỉ hận không thể vùi mặt vào khuỷu tay, cứ như làm vậy sẽ không cần đối mặt với hiện thực tàn khốc nữa.

Toàn thân tiên tôn ướt đẫm nhưng khí chất vẫn nho nhã cao quý.

Hắn cũng không tức giận mà lặng thinh một hồi, trên mi đọng mấy giọt nước, thậm chí còn tốt tính chìa tay ra với Phù Ngọc Thu.

"Bị ngã à?"

Phù Ngọc Thu rợn tóc gáy.

Thà Diêm La sống nổi điên với y còn đỡ hơn mỉm cười dịu dàng và quan tâm y như bây giờ.

Trước đây Phù Ngọc Thu luôn cảm thấy ca ca mình tính tình thất thường, chỉ cần mình không nghe lời sẽ lập tức ăn đòn, nhưng so với Diêm La sống thì ca ca y quả thực dịu dàng như gió xuân tháng Ba.

Tiên tôn nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy xinh đẹp kia, phát hiện bên trong tràn đầy sợ hãi.

Chẳng hiểu sao trong lòng tiên tôn đột nhiên lạnh lẽo.

Hắn không thích ánh mắt này.

Một đám mây chợt bay tới kề vào tai tiên tôn nói gì đó.

Ánh mắt tiên tôn lóe lên, chẳng quan tâm đến cảm xúc lạ lẫm kia nữa mà thản nhiên nói: "Sợ cái gì, ta có ăn thịt ngươi đâu?"

Phù Ngọc Thu chớp mắt mấy cái.

Đã bị tưới ướt thế này mà thật...... thật sự không nổi cáu sao?

Vừa nghĩ vậy Phù Ngọc Thu hơi yên tâm lại, Diêm La sống đã không so đo chuyện tày đình này thì mình cần gì phải thấp thỏm.

Y rầu rĩ nói: "Đâu có sợ, ta, ta muốn trở về thôi."

"Về bằng cách nào?" Áo và tóc tiên tôn đẫm nước nhưng vẫn thong dong lười biếng nhìn y, "Bò đi à?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu hồn bay phách tán hai mươi năm nên hoàn toàn không thể điều khiển hình người này.

Muốn về thiên điện chắc phải bò thật rồi.

Cảm giác tiên tôn như đang xem trò vui của mình, Phù Ngọc Thu to gan nhe răng với hắn: "Không cần ngươi lo."

Náo động lớn như vậy làm nỗi uất nghẹn trong lòng y rốt cuộc tan biến sạch.

Phù Ngọc Thu nhanh chóng lạc quan lại rồi nghĩ thầm: "Thôi không sao —— Hai mươi năm chẳng là gì cả, dù sao cũng mấy chục năm rồi họ không về Văn U Cốc, chuyện đã xảy ra thì mình tìm cơ hội xuống hạ giới giải thích rõ ràng với họ là được rồi."

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ