Chương 13: Chíp chíp chíp chíp

26.3K 3K 307
                                    

"Cẩu nam nhân."

"...... Cẩu...... nam nhân."

"Quạ xấu."

"Quạ xấu......"

"Rễ nát."

"Rễ nát."

Phù Ngọc Thu chửi tới chửi lui cũng chỉ bấy nhiêu câu, chẳng có chút lực sát thương nào.

Y cứ xuống một bậc thang thì lại mắng một câu, còn bắt Phượng Hoàng bắt chước mình.

Phượng Hoàng cũng ngoan ngoãn ôn hòa mắng theo y.

Phù Ngọc Thu đi hồi lâu, cảm thấy vốn từ của mình quá nghèo nên vắt óc nửa ngày, chợt nhớ ra một câu chửi người học được lúc đi dạo hội hoa đăng ở thế gian.

Y căm tức mắng: "Chíp chíp chíp!"

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng có vẻ hơi khó mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Đây thật quá...... khó nghe rồi."

"Ngươi học đi chứ!" Phù Ngọc Thu trừng hắn, "Cho ngươi bỏ tật xấu đặt lòng tốt sai chỗ."

"......" Phượng Hoàng trầm mặc hơn nửa ngày mới bắt chước y, "Chíp chíp chíp."

Lúc này Phù Ngọc Thu mới hài lòng.

Hồi lâu sau Phù Ngọc Thu không còn khẩn trương nữa.

Y ngoái nhìn Cửu Trọng Thiên khuất trong mây mù, mừng khấp khởi chíp một tiếng rồi vui vẻ nói: "Có phải sắp tới Lưu Ly Đạo rồi không?"

Phượng Hoàng thấy y dường như chẳng biết gì nên âm thầm thở dài rồi nói: "Lưu Ly Đạo là một thế giới nhỏ dưới Cửu Trọng Thiên, không khác thế gian lắm đâu."

Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Chẳng phải Lưu Ly Đạo nhỏ như hạt cải sao?"

Nghe nói ở Lưu Ly Đạo có ba vị thiếu tôn Cửu Trọng Thiên và một vị tư tôn tộc Uyên Sồ, tính ra chỉ bốn người nên chắc cũng không lớn hơn Văn U Cốc bao nhiêu.

"Là tiểu thế giới." Phượng Hoàng kiên nhẫn giải thích với y, "Lưu Ly Đạo mênh mông bao la bằng nửa thế gian, bậc cuối cùng của thang mây Cửu Trọng Thiên không phải đi thẳng đến Lưu Ly Đạo mà là thông qua phù văn truyền tống."

Phù Ngọc Thu cái hiểu cái không: "Tức là Lưu Ly Đạo lớn lắm à?"

"Rất lớn."

"Vậy Vân Bán Lĩnh cách chỗ phù văn truyền tống gì đó bao xa?"

Phượng Hoàng nói: "Nếu ngươi định lăn thế này thì khoảng năm sáu trăm năm nữa là có thể đến nơi."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu cứ tưởng đến Lưu Ly Đạo sẽ dễ dàng tới Vân Bán Lĩnh, ai ngờ lại xa vậy sao?

Thấy chim trắng hùng dũng hiên ngang đột nhiên giống lá cây bị sương giá làm gục xuống......

Phượng Hoàng thoáng sửng sốt.

Đây là một con chim trắng, sao mình lại nghĩ y có lá cây để gục xuống cơ chứ?

"Kẻ thù của ngươi ở Vân Bán Lĩnh à?" Phượng Hoàng hỏi.

"Không biết nữa." Phù Ngọc Thu rầu rĩ lắc đầu, "Ta muốn lần lượt đi tìm."

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ