Chương 33: Tai họa tai ương

24.9K 2.9K 650
                                    

Phù Ngọc Thu định bỏ ra góc sân ngồi nhưng lại nghĩ: Không đúng, nếu mình tới chỗ vắng thì chẳng phải Phượng Hoàng kia sẽ không thấy à?

Tội gì phải bực bội một mình? Còn ý nghĩa gì nữa?!

Phù Ngọc Thu đã quen được nuông chiều nên đâu chịu tới chỗ vắng người phụng phịu, y dừng chân lại rồi đổi hướng khác, xụ mặt đến cạnh ao nước ngồi quay lưng về phía Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng vẫn đứng tại chỗ, mắt vàng nhìn y chằm chằm, lông mày nhíu chặt.

Phù Ngọc Thu cố ý đá nước tung tóe làm áo bào ướt nhẹp nhưng cũng chẳng thấy Phượng Hoàng đến dỗ mình. Y lại không cam tâm bỏ đi nên đành phải tìm chuyện gì làm để chứng tỏ không phải mình đang chờ người ta dỗ dành.

Phù Ngọc Thu cúi người thò tay xuống ao nước mò nửa ngày, rốt cuộc vớt được pháp khí hộ thân là hạt châu vàng óng kia. Y rửa sạch bùn đất trên hạt châu, còn chưa kịp vui vẻ thì chợt thấy đường vân trên đó khá giống mắt vàng của Phượng Hoàng.

Phù Ngọc Thu xụ mặt ném lại hạt châu khó khăn lắm mới vớt được xuống ao nước, "cạch" một tiếng chìm tới đáy. "Hạt châu đáng ghét, xấu chết đi được."

Mắng xong Phù Ngọc Thu rốt cuộc nhịn không được trừng Phượng Hoàng một cái rồi thở hồng hộc tông cửa xông ra ngoài.

Phượng Hoàng do dự hồi lâu cũng chẳng biết nên nói gì.

Chim trắng khác với Phượng Hoàng có vô số sinh mệnh, một khi chết đi sẽ không sống lại được nữa. Dặn y tự bảo vệ mạng mình thì có gì sai?

Phượng Hoàng không thể nào hiểu được.

Đúng lúc này, một luồng linh lực bỗng nhiên ập đến từ phía sau.

Nhạc Thánh vừa tới thì một ngọn lửa màu cam đã bùng cháy trước mặt hắn. Phượng Hoàng lạnh lùng quay đầu, ánh lửa lập lòe trong mắt vàng mang theo vẻ lạnh lùng tà ác.

Theo lý mà nói tu vi của Nhạc Thánh sẽ không bị bất kỳ ai ngăn chặn, nhưng chỉ bị liếc mắt một cái lại khiến hắn phát giác được khí thế lạnh lẽo áp bách đã lâu chưa cảm nhận được.

Nhạc Thánh nhìn thoáng qua đốm lửa Phượng Hoàng treo trên mi tâm mình, biết lửa này tuy nhỏ nhưng chỉ cần bốc cháy cũng đủ hủy diệt thần hồn. Đây chính là lửa của tộc Phượng Hoàng có thể thiêu rụi mọi thứ trên thế gian.

Nhạc Thánh nói: "Ta là bạn Ngọc Thu, không có ác ý gì cả."

Phượng Hoàng nhíu mày: "Ngọc Thu?"

"Ngài là hậu duệ Phượng Hoàng." Nhạc Thánh nói thẳng ý đồ mình đến đây, "Trăm năm trước mưa lửa của Kim Ô rơi xuống, tộc Phượng Hoàng đã cứu ta trong lúc nguy nan, cứ tưởng kiếp này không thể báo đáp ân tình được nữa, nào ngờ tộc Phượng Hoàng vẫn còn huyết mạch....."

Hắn còn chưa dứt lời thì Phượng Hoàng đã lạnh lùng nói: "Đám ngu xuẩn kia đã cứu ngươi chứ đâu phải ta, không cần bày tỏ thành ý với ta làm gì."

Nhạc Thánh do dự: "......"

"Cứu được tam giới thương sinh thì thế nào?" Phượng Hoàng hờ hững nói, "Trăm năm sau vẫn là công dã tràng, chỉ một linh mạch cũng có thể khiến vô số kẻ vong ân phụ nghĩa chạy theo như vịt."

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ