Chương 42: Cảnh báo tai hoạ

22.5K 2.5K 247
                                    

Phù Ngọc Thu tò mò nhận lấy: "Lông vũ của ngươi à? Ngươi rụng lông rồi sao?"

"......" Phượng Ương sợ nói ra hai chữ "tiên tôn" sẽ làm Phù Ngọc Thu ghét bỏ nên đành phải nói, "Ừ, đúng rồi."

Phù Ngọc Thu hớn hở nói: "Vậy ta phải giữ thật kỹ mới được!"

Phượng Ương: "......"

Không cần đâu.

"Cũng chẳng phải vật gì quan trọng." Phượng Ương nói, "Nếu ngươi thích thì đem bắn pháo hoa đi."

Bắn xong có lẽ Phượng Bắc Hà sẽ bị phản phệ mất nửa cái mạng.

Phù Ngọc Thu gật đầu nhưng không mấy để tâm đến câu này.

Đây là món quà đầu tiên Phượng Hoàng tặng y, sao có thể tùy tiện đem bắn pháo hoa được chứ?

Phù Ngọc Thu bưng chiếc lông vàng của Phượng Hoàng vui vẻ đi ngủ.

Trong viện có gốc ngô đồng, Phượng Hoàng nhanh nhẹn đáp xuống cành cây, ánh mắt xuyên qua song cửa sổ nhìn vào phòng.

Mộc Kính đang nằm bò ra bàn ngủ gà ngủ gật, sắc trời đã tối, nó cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn cố đợi Phù Ngọc Thu.

Sau khi Phù Ngọc Thu tung tăng trở về thì huyên thuyên với nó cả buổi.

Chẳng bao lâu sau ánh nến tắt ngấm.

Phượng Hoàng yên lặng nhìn hồi lâu, rốt cuộc thu hồi ánh mắt.

Trước đây Phượng Ương từng không ngủ rất nhiều năm, cứ nhắm mắt thì lại thấy ánh lửa hừng hực ngút trời, nỗi thống khổ như thiêu đốt hắn thành bột mịn từ tuỷ não lan ra khắp toàn thân.

Nhưng chẳng hiểu sao khi ở cạnh Phù Ngọc Thu, hắn lại cảm thấy bình yên lạ thường, một đêm không mộng.

Phượng Ương cứ tưởng đó là do mình dung hợp một nửa truyền thừa Phượng Hoàng nên thần hồn được chữa trị, tối nay thử ngủ một giấc trên cây ngô đồng xem sao.

Nhưng chỉ giây lát sau toàn thân Phượng Hoàng nổi lửa làm hắn đột ngột bừng tỉnh.

Nỗi thống khổ muốn đốt hắn ra tro lại ập đến quấn chặt lấy hắn, tựa như vĩnh viễn không tiêu tan.

Phượng Ương khẽ hít sâu một hơi, không cố ngủ nữa mà nhắm mắt tĩnh tâm.

Sáng tinh mơ.

Mộc Kính dậy rất sớm, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, vui vẻ bưng chậu ra giếng múc nước hầu hạ Phù Ngọc Thu rửa mặt.

Phượng Hoàng trên cây ngô đồng đột nhiên mở mắt ra.

Phù Ngọc Thu ngủ say, Mộc Kính không dám đánh thức y nên rón rén đặt chậu nước ngoài phòng, nghĩ ngợi một hồi lại đi hái cỏ muốn làm Phù Ngọc Thu vui vẻ.

Nó đang tung tăng chạy về phòng thì sau lưng chợt truyền đến một khí thế lạnh lẽo khiến Mộc Kính cứng đờ tại chỗ không thể động đậy.

Phượng Ương chậm rãi đi đến trước mặt Mộc Kính rồi rũ mắt như đang nhìn một vật chết, thản nhiên hỏi: "Hôm qua ngươi đã thấy gì trên người ta?"

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ