Chương 69: Không nỡ nhẫn tâm

19.7K 2K 92
                                    

Vẫn là Văn U Cốc.

Hoa cỏ đua nở, chim hót ve kêu, thậm chí Phượng Ương còn ngửi được mùi bùn đất quyện với hương sen sau cơn mưa.

Hai lần trước Phượng Ương bị kéo vào đều xuất hiện ngay trước mặt Phù Ngọc Thu nhưng lần này thì khác.

Chung quanh vắng ngắt, chỉ có chim chóc giương cánh bay trong rừng, khắp nơi bừng bừng sức sống.

Một con rắn âm thầm trườn lên cây, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chặp con chim đậu trên cành chờ thời cơ.

Phượng Ương nhíu mày.

Rắn? Trong giấc mơ của Phù Ngọc Thu sao lại có rắn?

Chẳng phải y sợ rắn nhất sao?

"Rít" một tiếng, con rắn kia đột ngột phóng tới nhe răng nanh nuốt trọn con chim trắng kia vào bụng.

Phượng Ương mơ hồ phát giác không ổn, đang định ra tay thì chợt cảm thấy thần thức như bị kẹt trong một thân xác không thể động đậy, dùng hết sức lực chỉ hơi nhúc nhích được ngón út.

Phượng Ương cũng chẳng hoảng hốt.

Đây là giấc mơ của Phù Ngọc Thu, dù y có muốn giết người thì Phượng Ương cũng sẽ nghển cổ đợi giết chứ không mảy may phản kháng.

Hắn để mặc mình bị giam trong thân xác kia, bên tai dần vọng lại tiếng sàn sạt như rắn trườn.

Có gì đó đang tới gần hắn.

Ánh mắt Phượng Ương hạ thấp như đang nằm trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy đám cỏ non bị phóng to gấp mấy lần và lũ dế nhảy qua nhảy lại mặt hắn.

Phượng Ương bắt đầu hoài nghi Phù Ngọc Thu muốn trả thù nên đã biến hắn thành một hòn đá.

Chỉ giây lát sau âm thanh rợn người kia đã gần sát bên tai.

Một sợi dây leo đột nhiên rũ xuống trước mắt Phượng Ương, suýt nữa đã quất trúng mặt hắn.

"Chậc, lại có kẻ chết, không tệ không tệ." Một giọng nói thâm trầm vang lên, "Đúng lúc có thêm đồ ăn rồi."

Phượng Ương giật mình.

Vừa dứt lời, một vật lạnh buốt lập tức áp vào sau lưng Phượng Ương.

Hình như có gì đó...... đang cắm rễ trên người hắn?

Phượng Ương nhíu mày.

Rõ ràng đây không phải là Phù Ngọc Thu.

Hắn đang định thúc giục linh lực thoát khỏi thân thể này thì sau lưng đột nhiên tê rần, dường như có một sợi dây leo chui vào làm máu Phượng Hoàng bẩn thỉu lập tức trào ra.

Phượng Ương nhúc nhích ngón tay nhưng không cách nào thoát ra khỏi thân thể này.

Đây...... hình như không phải mơ.

Phượng Ương nghĩ thầm: "Có lẽ là ký ức của ai đó."

Đúng lúc này, dây leo cắm rễ trên người hắn muốn ăn no nê đột nhiên ọe một tiếng rồi hét ầm lên: "Cái quỷ gì vậy? Phi phi phi ——"

[Hoàn][ĐM] Trùng sinh thành bé chíp trong tay tiên tônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ