chap 18

122 22 2
                                    

Phần còn lại của kì nghỉ đông tiếp tục trôi đi mà không có sự cố gì xảy ra cả.

Cô đã lên kế hoạch đi chơi với mấy đứa trong lớp, chủ yếu là mấy đứa con trai sẽ cùng nhau đón giáng sinh. Cuối cùng thì mọi thứ lại trở nên hơi hỗn độn một chút. Ừ thì, đó chỉ là một ngày bình thường thôi mà.

–Và hôm nay là ngày 27/12. Bầu trời thì trong xanh và đây là một ngày hoàn hảo để đi chơi.

Chidori đã rời đi từ sáng sớm để đến điểm hẹn và chị ấy sẽ không về nhà trong 3 ngày tới.

Cô thấy có chút buồn nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt nên cô hi vọng rằng chị ấy sẽ có một khoảng thời gian đẹp đẽ. Tình cờ thay, Sakura cũng đã lên kế hoạch cả ngày chỉ đi ăn chơi với Bell.

Trang phục ngày hôm nay là một chiếc áo khoác kaki màu quân đội và một chiếc váy đen dài tới đầu gối. Một chiếc ruy băng lớn màu đỏ được buộc quanh eo cô, mái tóc cô thì được thả xuống và cô còn đang đeo một cặp kính nữa. Cô giờ trông có khác với bình thường một chút.

Theo như Bell nói thì, cô ấy làm nó đơn giản vậy là để theo chủ đề “ khoảng cách giữa vẻ ngoài của một học sinh danh dự và chiếc áo khoác”. Cô không biết Bell đang tính làm cái gì nữa.

Trong khi đang nghĩ về điều đó thì Sakura xem Bell ngồi ăn .

“…Ngài ăn nhiều thật đấy.”

“Cái cơ thể này chuyển hoá thức ăn thành năng lượng ngay từ cái lúc ta nuốt rồi nên ta không bao giờ thấy no được.”

“Vậy ra vấn đề là ở chỗ đó à… Phụ nữ trên khắp thế giới sẽ ghen tị với ngài lắm đấy.”

Trong khi nói chuyện vậy thôi Bell đã sớm đá sạch một núi kem luôn rồi. Nếu phải nói thì sẽ là trông cực kì ảo diệu.

–Nhưng mọi người xung quanh không có nhìn vào Bell.

Cái này cô mới để ý gần đây nhưng có vẻ như người bình thường không thể thấy được Bell. Không, phải nói đúng hơn là nhận thức của họ bị đánh lừa nên không thể nhìn thấy Bell được.

Ví dụ như nếu họ làm một bữa tiệc nướng ngoài trời, thì trong khi Tsugumi đang bận gắp thịt bỏ vào dĩa của Bell thì người khác nhìn thấy sẽ chỉ nghĩ rằng bằng cách nào đó miếng thịt lại biến mất thôi.

Và trong khoảng thời gian còn lại, não họ sẽ tự nghĩ ra lí do miếng thịt đột nhiên biến mất, vậy nên đa số mọi người sẽ nghĩ rằng người đang nấu nó, Sakura, ăn nó.

Đó là lí do vì sao mọi người lại truyền tai nhau rằng  Hagakure Sakura là một đứa ham ăn.

Hôm nay cô mang kính và có chút đồ cải trang cho an toàn nhưng mà nó vẫn sẽ bị lộ khi mà cô đặt một lượng đồ ăn lớn đến như vậy.

“Nghĩ lại thì ngươi không có nhớ gì về quá khứ của mình mà. Cái thảm hoạ 10 năm trước ấy, đúng chứ? Ngươi gặp chuyện gì vậy?”

Tự dưng Bell lại hỏi cậu câu đó. Sakura tự hỏi không biết có chuyện gì nữa nhưng cô không thấy nó có dấu hiệu gì bất thường nên có lẽ là Bell chỉ muốn kiếm chuyện để nói.

Hagakure Sakura Does Not Lament(dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ