chap 28

145 23 1
                                    

“–Tên ta là [Baal]. Ta chính là vị thần sinh sản được tôn thờ ở vùng đất Canaan xa xôi. …À không, ta đã từng là thế mới đúng.”

Bell nói với ánh mắt xa xăm như là đang suy tư vậy. Những gì ông ấy nói đúng như những gì Tsugumi đã nghĩ.

Baal – vị thần vĩ đại được tôn thờ ở vùng đất Canaan, nơi mà còn được gọi là [Miền đất hứa] trong kinh thánh. Baal phát âm theo cách của người Babylon là [Bell].
Tên gọi của ông ấy rất nhiều và đa dạng, và theo như một giả thuyết, ông ấy vừa là Baal, một trong 72 con quỷ của Solomon, vừa là Beelzebub, con quỷ của sự tham ăn nổi tiếng trong [Thất đại tội] và vừa là Set, vị thần bão tố trong thần thoại Hi lạp.

“Cái nơi từng là Canaan giờ lại được cai trị bởi những người truyền giáo từ nơi khác và chẳng còn ai coi trọng sự tồn tại của ta nữa. Không chỉ thế, chúng còn ghét bỏ và lăng mạ ta. Chúng mỉa mạ ta là một vị thần xấu xa hay gọi ta là một con quỷ.”

Bell nói như muốn nhổ nước bọt vào.

–Vị thần từng khoe khoang về sự thịnh vượng của mình giờ đây bị căm ghét như là một ác thần. Sức mạnh sinh sản của ông ấy bị đảo ngược lại thành háu ăn, ví ông như một con côn trùng phá hoại mùa màng và rồi ông được gọi là Chúa tể của loài ruồi. Có một giai thoại đã kể rằng ông tập hợp những vị thần sa ngã lại và biến thành việc ông ấy lãnh đạo một đội quân quỷ dữ.

…Bell thường nói rằng con người rất ích kỉ và điều đó không sai chút nào.

Vì hạnh phúc của riêng mình,con người sẽ dễ dàng vứt bỏ vị thần mà họ từng tin tưởng– ngay cả khi là làm thế để sống trước sự áp bức tôn giáo thì đó cũng không phải là điều có thể dung thứ được. Đó là cái mà một người sống ở đất nước đa thần như Tsugumi sẽ không bao giờ hiểu được.

“Ta đến đất nước này cho vui thôi. Nhưng mà như ta đã kể với ngươi lúc trước, trong chính phủ chẳng có ứng viên nào tốt cả. Ngay khi ta bắt đầu có ý nghĩ bỏ cuộc và trở về nơi của thần linh–Tsugumi, ta đã tìm thấy ngươi.”

Bell nhìn vào Tsugumi và cười nhẹ. Đó là một nụ cười rạng rỡ cứ như ông ấy không hề coi Tsugumi là vật sở hữu của mình vậy.

“…Thế giờ ngài có thấy hạnh phúc khi ở đây không?”

Tsugumi hỏi Bell. Ông ấy vẫn chưa quên nỗi tuyệt vọng khi bị phản bội và sự đau khổ khi bị lăng mạ. Nhưng dù là vậy, giờ đây ông ấy đã cho đất nước này mượn sức mình. Với cậu, đó có vẻ như là một việc làm rất cao thượng.

“Chà, cũng không quá tệ. –Nhưng đừng có hiểu nhầm ta đấy. Ta không có bao giờ thành nô lệ cho cái đất nước này đâu. Con người các ngươi không có chuyện thích làm gì thì làm đâu.”

“Ừ, tôi biết mà.”

Nhật Bản là bên đã nhờ các vị thần cho mượn sức mạnh của họ. Ngay cả Amaterasu là quản trị viên đi nữa thì giữa họ không có thứ bậc nào cả. Mọi người đều biết điều đó.

“Và ngươi có thể gọi ta là [Bell] như thường lệ. Giờ ta đổi tên thì phiền phức lắm.”

“Nếu Bell-sama nói vậy thì tôi sẽ phải làm theo thôi. Với ngoại hình của Bell-sama hiện tại thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được cái tên nào cả. …Tôi tính hỏi ngài câu này, tại sao ngài lại lấy dạng con mèo đen? Ngài không thể lấy hình dạng khác sao?”

Hagakure Sakura Does Not Lament(dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ