chap 42

111 18 1
                                    

“–Hahaha! Con ma thú bị làm sao vậy! Nó di chuyển chậm thật đấy!”

Mibu Yurie né tránh những đòn tấn công từ con ma thú với những bước chân nhẹ nhàng của mình, và trong giữa những đòn tấn công ấy, cô chém vào con thú một cách táo bạo. Tuy nhiên, vì da con ma thú quá cứng nên vết chém không được sâu cho lắm.

Cậu đã lo lắng việc Mibu sẽ làm ăn như nào vì cô không thể dùng sức mạnh ma pháp thiếu nữ của mình như bình thường được, nhưng có vẻ như cậu lo quá rồi.

Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như Mibu đang ở kèo trên. Thế nhưng, cái đó không phải vấn đề.

“…Dù cổ có nhờ mình giúp đỡ đi nữa, mình phải can thiệp vào kiểu gì đây?”

Trong khi Mibu và con ma thú đang di chuyển với tốc độ chóng mặt, Tsugumi choáng váng giữ cục đá trên tay cậu. Trong tình huống như thế này, dù cậu có ném đá đi nữa thì có khả năng nó sẽ cản trở Mibu hơn thôi.

“Tuyệt thật đấy… Chị cũng tập kiếm đạo nhưng mà chị không bao giờ có thể di chuyển như thế được.”

Chidori, có lẽ cũng nghĩ giống Tsugumi, chăm chú nhìn cuộc chiến của Mibu với đôi mắt đầy bối rối và ngưỡng mộ. Hai người đều theo kiếm đạo cả nên hẳn là cô ấy cảm thấy điều gì đó.

–Dù gì cái danh “Rikka” cũng không phải để trưng .

Các Rikka đã đi đầu trong thế giới ma pháp thiếu nữ trong suốt 4 năm qua. Tsugumi, người mới hoạt động có nửa năm mà đã được hưởng cái buff năng lực thể chất rồi. Thì không đời nào mấy người trong Rikka bình thường nổi cả.

Khi cậu nghĩ về điều đó, Tsugumi ném một cục đá vào đằng sau con ma thú, nhắm vào cái khoảng khắc mà Mibu có thể chém nó. Tiếng đá rơi suýt làm con ma thú phản ứng, nhưng nó không hề quay lại. Sau đó, cậu ném thêm vài cục đá nữa vào tứ phía để phát ra tiếng động và khiến nó phân tâm được chút ít, nhưng có vẻ như không được hiệu quả cho lắm.

_Vụ hợp tác này có thật sự cần thiết không vậy?

Nhìn thấy Mibu vui vẻ chăm sóc con ma thú, cậu không biết cổ có cần mình giúp đỡ không nữa.

Có lẽ, dù Mibu nói họ hợp tác trong cuộc chiếm, nhiệm vụ thật sự của cậu là làm người truyền tin cho Suzushiro.

Nhưng mà đó là việc an toàn nhất cậu có thể làm rồi.

Số vết thương của con ma thú đang dần tăng lên, nhưng chúng còn nông và còn lâu mới trở nên nghiêm trọng được. Và nếu không có cơ hội nào để tống chất độc vào mồm nó, thì chỉ tổ tốn thì giờ vô ích mà thôi. Tsugumi cũng không phải là người duy nhất thấy sốt ruột đâu.

“Kuh, em không nghĩ là mình còn sức để tiếp tục được lâu nữa đâu.”

Nói thế xong, Mibu giữ khoảng cách với con ma thú và quay về phía Tsugumi.

“Chuẩn bị chạy đi! Hai người nhớ là ở đâu mà, đúng chứ?”

“Ừ! Cái mê cung ba chiều bằng gỗ ở phía tây, đúng chứ?

Khi Chidori đáp lại, Mibu trả lời “Tốt!” và giữ thanh kodachi ở tay trái.

“Mình không muốn phải dùng nó, nhưng mình đoán là không để dành được rồi.”

Hagakure Sakura Does Not Lament(dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ