chap 85

52 9 0
                                    


Mùa mưa đã đến và bầu không khí trở nên se lạnh. Trong một ngày nghỉ như thế, Tsugumi đứng một mình trong khu vườn ngắm nhìn những bông hoa cẩm tú cầu tuyệt đẹp rực rỡ sắc màu.

Trong khu vườn cẩm tú cầu, có một nơi những bông cẩm tú cầu màu đỏ mọc thành từng chùm. Màu sắc của nó sống động như thể chúng làm từ máu vậy.

"Đẹp không? Thật ra chúng được bón một loại phân bón đặc biệt nên mới có màu đỏ như thế đấy."

Trong khi Tsugumi đang ngắm nhìn những bông hoa đỏ, cậu bỗng nghe có ai đó nói ở sau lưng mình.

"Ờm, đừng nói với em đó là xác chết đấy nhé?"

"Haha. Phải cây anh đào đâu mà nói thế. –Đáp án chính là vỏ sò. Những chiếc vỏ sò chứa một loại hợp chất khiến những bông cẩm tú cầu không thể chuyển sang màu xanh được. Yên tâm rồi chứ?"

"Nhưng mà vẫn có hơi ghê. –Vậy hôm nay chị gọi em lên đây làm gì vậy Mebuki-senpai?"

Khi Tsugumi hỏi vậy Mebuki cười một cách tinh nghịch nói.

"Chà, chị có chút chuyện muốn nhờ em thôi."

Sau đó Tsugumi bắt đầu theo sau Mebuki, người đang kể về những hoạt động gần đây của mình một cách vui vẻ. Rõ ràng là cô ấy vẫn bận rộn như mọi khi.

Ở cuối con đường hoa cẩm tú, cậu có thể thấy một toà nhà cổ sang trọng. Nhìn vẻ ngoài và kích cỡ của nó thì có lẽ nó là khách sạn hay gì đó.

Trên sân hiên quán cafe bên cạnh khách sạn, những con người sành điệu đang tận hưởng thời gian của mình theo cách của riêng họ. Không khí sang trọng ở đấy khiến cậu có hơi tự ti.

Khi Tsugumi nghĩ vậy Mebuki đột nhiên nắm tay và dắt cậu đi. Cô kéo tay như dẫn cậu đi và tới trước cửa khách sạn.

"...Chị có chắc là đúng chỗ này không?"

Khi cậu hỏi vậy thì cô gật đầu như chuyện thường tình.

"Ừ? Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"À không, chỉ là nơi này trông có vẻ sang trọng. ...Em đang mặc đồ như thế này họ sẽ cho em vào chứ?"

Khi Tsugumi e dè hỏi vậy thì Mebuki trở nên ngạc nhiên và bắt đầu cười.

"Đừng lo. Nơi này không sang trọng đến thế đâu và nó thuộc sỡ hữu của nhà chị mà. Chị cũng đã đặt sẵn một phòng riêng từ trước rồi, không có gì phải lo đâu."

Mebuki đi vào khách sạn trong khi thản nhiên bình luận như vậy không khác gì những người nổi tiếng.

...Cái 'chút chuyện' đó nó phải hư cấu đến mức nào mà chị chuẩn bị một nơi như này vậy ?

Tsugumi cảm thấy có mùi không ổn, nhưng trước mặt cậu chính là senpai mà cậu đã nợ rất nhiều. Cậu không thể từ chối nếu chưa nghe thử được. Và thế là Tsugumi quyết định vào trong khách sạn.

◆◆◆

"Du học sinh sao?"

"Đúng vậy. Vài ngày trước, chị nhận được một cuộc gọi từ Bộ Ngoại Giao rằng một người họ hàng xa của chị đột nhiên quyết định sang đây để học tập. Con bé sẽ ở đây cỡ ba năm và trong thời gian đó chúng ta phải chăm sóc cho em ấy. Một phần là để giám sát nhưng dù gì đó cũng là họ hàng của chị mà. Chị cũng muốn giúp đỡ em ấy hết mức có thể."

Hagakure Sakura Does Not Lament(dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ