015. Tống Vệ An

295 24 0
                                    

Trans: Thủy Tích


"Thím, cháu hiểu lời thím nói, là do cháu suy nghĩ không chu toàn nhưng quả thật không cần nhiều đến vậy. Cháu nhận rổ trứng gà này, còn những thứ khác thím cứ mang về đi." Tống Duy An cũng biết ý của thím Đường nhưng nhận nhiều đồ của người ta, nếu sau này Thanh Thủy không kiếm được bao nhiêu chẳng phải bản thân lại càng xấu hổ hơn sao.

Tống Duy An ngồi xổm xuống đẩy cái lồng nhốt hai con gà và một vò gì đó giống rượu về lại tay thím Đường, "Nhiêu đây là đủ rồi."

"Này, như thế ít quá." Thím Đường còn muốn đẩy mấy thứ đó lại đã bị Tống Duy An ngăn cản.

"Thím săn sóc cháu với phu lang như vậy, nhận trứng gà đã khiến cháu thấy áy náy rồi, nếu còn đùn đẩy nữa cháu thật sự không thể nhận." Tống Duy An như chơi xấu nói.

"Cháu đó, được rồi, về sau thím lại làm một bàn đồ ăn ngon mời hai đứa sang ăn cơm." Thím Đường bị nói thế cũng không biết phải làm sao đành nghĩ ra cách khác để đền bù lại.

"Vâng, cháu cũng sẽ không khách sáo với thím." Tống Duy An nghe vậy đồng ý ngay.

"Vậy thím về trước, hai đứa cứ bận việc đi." Nghĩ tới bản thân vừa mới quấy rầy chuyện tốt của người khác, thím Đường cười ha ha nói rồi thức thời đi về.

Sau khi thím Đường rời đi, trong nhà đột nhiên chỉ còn lại Tống Duy An và Ôn Nhạc trừng mắt nhìn nhau, đột nhiên không còn bầu không khí ấm áp và ánh sáng mờ ám vừa rồi trong phòng hai người trở nên hơi xấu hổ. Ôn Nhạc lại cúi đầu không dám nhìn mặt Tống Duy An.

"Khụ." Tống Duy An khẽ ho một tiếng rồi xoay người bưng rổ trứng gà đầy ắp dưới đất vào nhà.

Ôn Nhạc thấy người rời đi mới chạy trốn về phòng bếp, bắt đầu giả vờ bận rộn chuẩn bị cơm tối.

Đợi ánh tà dương buổi chiều dần hòa vào đỉnh núi Bách Lý, người dân thôn Trà Sơn cũng đã xong xuôi công việc một ngày chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tống Duy An ăn cơm tối xong lập tức trải chăn nằm lên đi ngủ, chỉ chốc lát sau đã thấy Ôn Nhạc đi vào, cài chốt cửa phòng ngủ mới đi đến bên giường xốc chăn lên nằm xuống.

Tống Duy An nhìn chằm chằm nóc nhà tối đen đột nhiên cảm thấy trái tim mình hiện giờ đập khá nhanh, không thể nằm xuống là ngủ ngay giống như mấy ngày hôm trước được. Một lát sau, bàn tay giấu trong ổ chăn chậm rãi đến gần người nằm bên cạnh, sờ soạng một hồi mới chạm tới tay của đối phương.

"Tay còn đau không?" Cảm thấy đối phương dường như bị động tác của mình dọa giật mình, Tống Duy An đánh bạo kéo lấy bàn tay đang muốn rụt về của đối phương.

"Không, không còn đau." Thật ra tay y không có vết thương gì cả, chỉ bị trầy da chút thôi.

"Sau này ngày họp chợ nếu ngươi còn muốn đi đào thổ sản phải gọi ta, ta sẽ đi với ngươi." Nhớ tới người này trời chưa sáng đã dậy bận việc tới bây giờ, Tống Duy An hơi áy náy. Rõ ràng bản thân đã biết đối phương thức dậy rồi lại bởi vì quá buồn ngủ nên đã ngủ tiếp.

[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ