002. Ngươi là phu lang của ta?

1.3K 42 5
                                    

Edit: Thủy Tích

Tống Duy An đang nghĩ ngợi thì cửa phòng chợt bị người đẩy phát ra tiếng "kẽo kẹt", sau đó một giọng sợ sệt vang lên, "Ngươi, ngươi tỉnh rồi sao?"

Giọng nói này có hơi xa lạ, nó chưa từng xuất hiện trong mộng của hắn. Tống Duy An cứ cảm thấy dường như bản thân đã bỏ sót một chuyện gì rất quan trọng, nhưng khó được thấy có người tới nên hắn cũng chỉ có thể thỏa mãn cơn khát trong người trước đã, "Nước."

"À, ngươi, ngươi chờ ta một chút." Ôn Nhạc thấy người đã tỉnh còn chưa biết phải làm sao, vừa nghe được giọng nói khàn khàn của Tống Duy An mới lập tức lấy lại tinh thần, xoay người đi ra phòng bếp rót nước.

Tống Duy An thấy người đi một hồi trở  lại, trong tay còn có thêm một cái chén lập tức chật vật ngồi dậy, nhận lấy chén chậm rãi uống.

Cuối cùng tới khi chén nước thấy đáy, hắn cũng thấy đỡ hơn chút mới mở miệng hỏi, "Ngươi là ai?"

"Phu, phu lang." Ôn Nhạc nghe đối phương hỏi vậy, nghĩ tới sáng nay lúc hai người gặp mặt thì đối phương đã ngất đi, có lẽ còn chưa biết y là ai cho nên mặt nóng lên đáp lại.

"Phu lang?" Ý là người chăm sóc bệnh à? Không đúng, nhà họ Tống này sao có thể mời người tới chăm sóc cho hắn được chứ. Với lại, Tống Duy An cảm thấy cách xưng hô 'phu lang' này hơi quen quen, thế là hắn cứ lặp đi lặp lại hai chữ này, "Phu lang..."

"Khoan đã." Tống Duy An đột nhiên nghĩ tới... Người Tống Vĩnh Cường cưới không phải là phu lang đó sao?, "Ý, ý của ngươi, ngươi là phu lang của ta?"

Tống Duy An nhớ tới lần trước mình tỉnh lại, người đàn bà kia có nhắc tới mấy từ "xung hỉ", "phu lang", "tân lang" lập tức hoảng sợ đến nỗi bị y lây luôn tật cà lăm.

"Vâng." Ôn Nhạc thấy người này phản ứng quá khích như vậy cũng căng thẳng theo. Y siết chặt vạt áo, tiếng nói nhỏ tới nỗi gần như không nghe thấy được, sắc mặt cũng tái nhợt đi nhiều.

Cho dù là con nhà nghèo cũng rất ít khi lấy phu lang, mặc dù Ôn Nhạc đã chuẩn bị tâm lý bị người chán ghét vứt bỏ, nhưng khi thật sự rơi vào hoàn cảnh đó thì y vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Còn Tống Duy An thấy phản ứng của đối phương chỉ cảm thấy trò đùa lần này hơi quá rồi. Không biết nhà họ Tống nghĩ gì, Tống Vệ An cũng đã bệnh tới nước này rồi mà người nhà họ Tống còn vội vàng nhét một phu lang tới xung hỉ cho hắn. Nói trong chuyện này không có vấn đề, đánh chết cả nhà họ Tống, Tống Duy An cũng không tin.

Tống Duy An nhìn người gầy gò, tính cách lại mềm mại trước mắt. Trong phòng, ngay cả ngọn đèn dầu cũng không thắp, chỉ có ánh trăng bên ngoài nhưng cũng không thể thấy rõ được mặt mũi của đối phương. Thật ra đối với một gay như hắn, chuyện có phu lang không phải không thể tiếp thu, chỉ mong là phu lang này có thể hợp mắt hắn chút, chứ đừng làm người khiếp sợ quá là được rồi.

"Ngươi đã ăn chưa?" Sau khi giải quyết cơn khát và làm rõ những nghi ngờ nảy sinh trong lòng, bụng Tống Duy An lại bắt đầu lên tiếng phản đối.

"Rồi." Ôn Nhạc biết chắc bây giờ người này đã đói lắm rồi. Lúc ăn cơm tối, y có chừa lại phần cháo của mình, nghĩ có lẽ nửa đêm người này tỉnh lại cũng có cái để ăn.

[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ