018. Bão nổi

293 29 3
                                    

Trans: Thủy Tích


Tống Vệ An về tới nhà đặt Ôn Nhạc lên ghế trước phòng, "Ngươi ngồi đừng nhúc nhích, ta sang nhà thím Đường mượn ít đồ rồi về ngay."

Tống Vệ An thấy đối phương ngoan ngoãn gật đầu mới yên tâm ra cửa đi về phía nhà thím Đường.

"Sao vừa rồi thím thấy cháu bế Ôn Nhạc về, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Thím Đường đang ngồi trước cửa nhà đan sọt tre thì thấy cảnh đó. Ngày thường thằng An rất thận trọng không giống người không có chừng mực như vậy, bây giờ thấy người sang đây chắc chắn đã có chuyện gì rồi.

"Vừa rồi Ôn Nhạc ra sau núi hái rau dại bị trật chân, cháu sang định mượn thím chút rượu trắng." Tống Vệ An ngượng ngùng nói, ngày hôm qua thím Đường cho họ một chai rượu trắng lại bị hắn từ chối, bây giờ lại sang mượn đúng là rất xấu hổ.

"Sao lại bị trật chân rồi, có nặng không? Có cần gọi lang trung Tôn đến xem thử không?"

"Gặp một đám nhóc phía sau núi rồi bị chúng gạt chân, chân hơi sưng lên, cháu định tìm ít lá thuốc đắp lên trước, nếu còn không bớt thì sẽ đi mời lang trung!" Tống Vệ An thật sự không tin tưởng được y thuật của lang trung Tôn.

"Vậy cũng được. Cháu chờ chút, thím đi lấy." Thím Đường nghe thấy Ôn Nhạc bị thương, vội buông công việc trong tay đi vào nhà, lấy một chai rượu trắng trong phòng kho ra rồi nói với Lý Thúy Lan đang trong phòng bếp, "Mẹ sang nhà thằng An xem thử, lát sẽ trở về."

"Mẹ, cơm sắp nấu xong rồi, sao còn ra ngoài nữa?" Lý Thúy Lan nhô đầu ra khỏi phòng bếp hỏi.

"Ôn Nhạc bị trật chân, mẹ sang nhìn xem thử." Thím Đường nói rồi cầm chai rượu ra cửa.

Nhìn Tống Vệ An đang đợi trước cửa, "Đi thôi, thím đi với cháu."

Tống Vệ An cũng không cản bà lại mà cùng bà về nhà. Hắn lấy một cái ghế trong phòng ra, "Thím ngồi đi, cháu đi hâm rượu."

"Đừng quan tâm tới thím, mau đi đi." Thím Đường ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhạc, "Chân thế nào rồi, để thím nhìn xem."

"Không, không sao rồi thím. Chỉ là hơi, hơi sưng, sẽ mau khỏi thôi." Ôn Nhạc thấy thím Đường còn bỏ việc sang đây, hơi ngượng ngùng nói.

"Cháu đã là phu lang người ta rồi sau này phải cẩn thận chút, đừng để bị ngã." Thím Đường thầm thấy may mắn đôi vợ chồng son này thành thân chưa lâu, chứ không ngã như vậy cũng không phải chuyện nhỏ. Nhưng cũng không nhịn được nhắc nhở Ôn Nhạc một câu, đừng thấy tuổi còn nhỏ không để ý mà sau này xảy ra chuyện thì cũng trễ rồi.

Ôn Nhạc nghe lời căn dặn của thím Đường, sắc mặt chậm rãi đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng đáp lại, "Cháu hiểu ạ."

"Ôi chao, đã sưng thành thế này mà còn nói không sao." Thím Đường thấy Ôn Nhạc ngượng ngùng không dám nhìn mình cũng không nhắc lại việc này nữa, bà cúi đầu nhìn chân đã sưng to của đối phương.

"Đương gia nói, nói sưng lên thì tốt hơn." Tuy Ôn Nhạc không hiểu nhưng y cảm thấy Tống Vệ An cái gì cũng biết, chỉ cần đối phương nói thì y đều thấy có lý.

[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ