034. Không tên

295 14 0
                                    

*Chương đột biến, siêu dài :((((((((

Trans: Thủy Tích

"Lời ngươi nói cứ kỳ lạ làm sao ấy. À phải rồi, mấy ngày nay ngươi lên trấn trên khi về tiện thể mang giúp ta hai khúc xương với." Nhà đồ tể trong thôn phải tới mùng năm mới mổ heo, ngày thường cũng không mua được thịt heo cho nên Tống Vệ An bèn nhờ Đường Thanh Thủy, dù gì ngày nào hắn cũng phải đi bán kẹo.

"Chuyện này dễ, ta cũng mua hai khúc về, ăn ngon thật." Đường Thanh Thủy nói rồi uống sạch cả chén canh, chớp chớp mắt nhìn Tống Vệ An.

"Nếu còn muốn ăn thì bảo Ôn Nhạc múc cho ngươi." Tống Vệ An bị người nhìn suýt chút không chịu nổi.

"Sao có thể không biết ngại như vậy được?" Đường Thanh Thủy ngoài miệng thì nói vậy nhưng cái chén trong tay đã đưa tới trước mặt Ôn Nhạc rồi.

Đường Thanh Thủy thấy Ôn Nhạc đi ra ngoài mới nhớ tới mục đích mình tới đây, "Suýt chút ta đã quên mất, mẹ ta bảo sang đây xem ngươi có làm sao không?"

"Ta không sao, ngủ một giấc cảm thấy khỏe hẳn." Cũng đã hai năm rồi hắn không chạm tới rượu, nếu không phải cơ thể này không cho phép thì giữa trưa hắn đã uống cho đã đời rồi.

"Vậy ta cũng yên tâm." Đường Thanh Thủy thấy Tống Vệ An thật sự không có việc gì lại uống một chén canh xong mới vội vàng đi về nhà.

Tống Vệ An và Ôn Nhạc ăn cơm tối xong đi rửa mặt, sắc trời cũng dần tối sầm lại. Ôn Nhạc nằm trong phòng một hồi lâu vẫn chưa thấy Tống Vệ An đi vào, lại mở mắt đợi một lúc, cuối cùng thật sự không thể nằm được nữa mới tròng áo khoác dày vào xuống giường ra ngoài nhìn thử.

Ôn Nhạc đi ra cửa nương chút ánh sáng còn sót lại ngoài phòng thì thấy Tống Vệ An đang ngồi trên băng ghế đờ đẫn, "Đương gia, sao còn chưa đi ngủ?"

"Lúc chiều ngủ nhiều quá bây giờ không thấy buồn ngủ." Tống Vệ An cảm thấy hiện giờ rất tỉnh táo, chỉ sợ không ngủ được trở mình qua lại sẽ làm ồn khiến Ôn Nhạc cũng không ngủ được, "Sao ngươi ra đây?"

"Thấy ngươi chưa, vào." Ôn Nhạc nghe Tống Vệ An nói không buồn ngủ bèn đi đến bên cạnh hắn cùng hắn ngồi.

"Ngươi không buồn ngủ à?"

"Muốn ngồi với ngươi." Ôn Nhạc thấy bên cạnh thiếu một người, trong lòng cứ khó chịu.

"Vậy đêm nay ngươi ngồi ngắm trăng với ta đi." Tống Vệ An nhớ ra cho tới giờ mình còn chưa nhìn ngắm ánh trăng ở thế giới này, đột nhiên cũng sinh ra hứng thú.

Hai người mới ngồi một hồi, bầu trời ngoài phòng đã từ màu xám bạc dần trở nên tối đen. Ôn Nhạc quay đầu nhìn sườn mặt Tống Vệ An, nghĩ một lúc mới mở miệng hỏi: "Đương gia, sáng nay, dường như ngươi không được vui."

Tống Vệ An nghe thấy Ôn Nhạc nói vậy bèn vươn tay quàng lấy cổ đối phương, kéo người vào trong lòng ngực mình, "Phu lang nói xem vì sao ta không vui?"

"Là vì, thái độ của cha mẹ ta sao?" Ôn Nhạc cảm thấy hôm nay về nhà, thái độ của cha mẹ y thật sự rất kỳ lạ.

"Ờ... Sai rồi." Tống Vệ An vốn không ôm hy vọng với cha mẹ Ôn Nhạc, mà cục diện hôm nay xem như đã nằm trong dự kiến. Hắn cũng không muốn lãng phí tình cảm của mình với những người không quan trọng, cho nên sẽ không tức giận vì chuyện này.

[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ