Trans: Thủy Tích
Mới sáng sớm đã bị người cắn một cái, lỗ tai Ôn Nhạc lập tức ửng đỏ như sắp chảy máu, muốn mở miệng lại sợ mình nói sai cho nên đành phải ngậm miệng lại.
Tống Vệ An duỗi tay xoa vành tai đỏ rực của đối phương, buồn cười nói: "Ta đang giúp ngươi chữa tật nói lắp, chứ không phải biến ngươi thành người câm. Nước muối đặt ở bên bàn bếp, ngươi đi rửa mặt trước đi!"
"Vâng." Ôn Nhạc ai oán trừng hắn, y đang muốn nói bản thân còn chưa súc miệng nữa.
Tống Vệ An nhìn thấy ánh mắt đó của y, lộ ra nụ cười thực hiện được mới bưng nước đường lên chậm rãi uống hết.
Mới vừa ăn bữa sáng xong, Tống Vệ An đã thấy Đường Thanh Sơn tới đây, cảm thấy khó hiểu, "Thanh Sơn ca, sao hôm nay có rảnh tới đây vậy?"
"Buổi sáng ở nhà giúp Thanh Thủy làm kẹo, mùa này cũng không bận ngoài đồng cho nên sang đây nhìn xem chỗ mới sửa lần trước có bị dột nữa không. Nếu có cũng nhân lúc này giúp ngươi sửa lại."
"Đúng là quá làm phiền ca rồi, thật sự ta đang sầu đây." Tuy vấn đề không lớn nhưng phòng ngủ bị dột vẫn khiến cho người ta thấy khó chịu.
"Được, để ta lên đó xem giúp ngươi. Trong nhà còn cỏ tranh không?" Nếu không còn, hắn còn phải quay về lấy một ít.
"Vẫn còn, lần trước còn thừa lại ta đều dọn vào trong phòng bếp rồi, đợi chút ta đi lấy." Tống Vệ An xoay người đi vào phòng bếp tìm đồ.
Bưng cỏ tranh ra, hắn theo Đường Thanh Sơn trèo lên nóc nhà, định học người ta cách sửa cái này, trước đây hắn chưa từng nhìn thấy nhà bằng cỏ tranh.
Tống Vệ An vừa nhìn Đường Thanh Sơn dùng cỏ tranh bện lại để vá chỗ bị dột, vừa nhìn tầng mây xám đen đang ngưng tụ trên đỉnh đầu mình, "Thời tiết thế này mà Thanh Thủy còn lên trấn trên bán kẹo, lát hồi trời mưa phải làm sao?"
"Bây giờ nó đang cao hứng lắm, nói gì cũng không chịu nghe." Buổi sáng, Đường Thanh Sơn đã bảo đệ đệ đợi ngày mai trời đẹp rồi hẳn đi, kết quả người này không chịu để trong lòng.
Tống Vệ An nghĩ tới tính tình hấp tấp của Đường Thanh Thủy cũng hiểu được. Mới qua một lúc, nóc nhà đã được Đường Thanh Sơn sửa xong, từng lớp cỏ tranh được rải đều đặn, cho dù Tống Vệ An cả ngày phải tiếp xúc với đống nan tre cũng phải hoa cả mắt, xem ra trí tuệ của người lao động ở cổ đại không chỉ là khoác lác, "Như vậy là xong rồi sao?"
"Ừ, không phải vấn đề lớn, lúc này hẳn sẽ không dột nữa."
"Cảm ơn ca đã giúp đỡ nhiều." Tống Vệ An cùng Đường Thanh Sơn trèo từ nóc nhà xuống dưới, lại nói lời cảm ơn với người ta.
"Đừng khách sáo. Ngươi cũng giúp nhà ta rất nhiều, về sau có gì cần đừng ngượng ngùng cứ tới tìm ta là được." Đường Thanh Sơn không thể mỗi ngày đều chạy khắp nơi như Đường Thanh Thủy, hắn còn phải trông coi ruộng đồng trong nhà nữa cho nên nói vài câu đã rời đi.
Quả nhiên chưa đến giữa trưa, trời đã bắt đầu đổ mưa tí tách. May mà chưa bao lâu, Đường Thanh Thủy đã trở về, tuy cả người đều ướt đẫm nhưng đã bán hết toàn bộ kẹo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên
Teen Fiction- Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, cổ đại, thế giới có ca nhi, sinh tử. - Dịch và beta: Thủy Tích *Lời của Thủy Tích: Hé lô các tình yêu, đây là hố mới của tui. Tui thấy có nhà làm truyện này rồi nhưng chỉ mấy chương hoi, với tui dịch truyện từ bản ra...