043. Xé rách mặt

256 23 0
                                    

Trans: Thủy Tích


Tống Hữu Tài thấy tấm chăn trên giường đang không ngừng run lên, khẽ ho một tiếng mới mở miệng nói lời thấm thía, "Đúng vậy, ông bà nội lớn tuổi rồi không trông cậy vào được nữa, sau này trong nhà vẫn phải dựa vào bọn cháu. Gần đây, bà nội cháu đã hối hận chuyện phân cháu ra ngoài, hay là cháu dọn về nhà đi."


"Ông nội nói đùa, trong nhà có bác cả và chú ba lo liệu, cháu chỉ là khắc tinh không hợp tuổi với bà nội thôi, nếu tiếp tục ở trong nhà khắc bà nội thì làm sao đây? Với lại, bây giờ cháu cũng là một kẻ vô dụng, về cũng không giúp được gì." Tống Vệ An lấy cái cớ khi trước nhà họ Tống dùng để đuổi hắn ra ngoài để có lệ lại.


Tống Hữu Tài nghe Tống Vệ An từ chối, sắc mặt cũng trầm xuống, "Vệ An, bảo cháu về cũng là vì tốt cho cháu. Bây giờ trong thôn đều biết cháu nắm phương pháp sấy trà trong tay, nếu không có sự bảo vệ của dòng họ thì cháu cho rằng cháu còn có thể sống yên trong thôn được sao?"


"Dòng họ? Phương pháp sấy trà?" Tống Vệ An cười nhìn Tống Hữu Tài.


Tống Hữu Tài thấy nụ cười châm chọc của Tống Vệ An, trong lòng lập tức nhảy dựng, "Cháu có ý gì?"


"Ông nội nhắc tới phương pháp sấy trà làm cháu chợt nhớ tới phụ thân. Thương thay ông ngoại là sư phụ của ông ấy, trước khi chết còn giao song nhi duy nhất của mình lại cho nhà họ Tống, thế mà mới một năm người đã không còn. Mấy người đều nói là bị tôi khắc chết nhưng người trong thôn không mù, họ đều biết cả. Nếu không phải sau này Tống Vệ Tề lên trấn trên đọc sách, trưởng thôn cố ý đè ép lời đồn trong thôn lại thì chuyện này làm sao cho qua dễ như vậy được."


Tống Vệ An thấy sắc mặt ông nội Tống thoắt cái đã thay đổi, cũng không chờ ông ta nói gì đã tự mình nói tiếp: "Nói đến dòng họ, phụ thân cũng là dựa vào dòng họ bảo vệ nhưng xem ông ấy có được cái gì? Trừ bỏ đỉnh núi ông ngoại để lại, còn có sự oán giận từ dòng họ Tống thị thì ông ấy còn lại cái gì? Người mới đi ba năm, con trai duy nhất đã bị cái gọi là dòng họ đuổi ra khỏi nhà rồi. Phụ thân bằng lòng là chuyện của ông ấy, còn tôi không muốn phu lang và con cái của mình phải trải qua những chuyện tương tự."


Ôn Nhạc nghe thấy những lời Tống Vệ An nói, trong lòng trừ khiếp sợ cùng đau lòng ra còn có may mắn, may mà đương gia nhà mình vẫn luôn tính toán cho hai người họ. Ôn Nhạc nghĩ vậy, bàn tay lặng lẽ nắm lấy cánh tay của Tống Vệ An.


"Thằng nhãi ranh cánh chưa cứng đã muốn tạo phản, chịu cho mày về là đã nể mặt mày lắm rồi, nào có quan tâm nhiều chuyện đến vậy? Nếu không chịu dọn đồ đạc trở về, tao sẽ đi nói cho mọi người mày là đồ bất hiếu, tao phải lên nha môn tố cáo mày bất kính với ông bà chú bác." Cuối cùng, bà nội Tống không thể nằm được nữa, cũng không quan tâm đến sự ám chỉ của Tống Hữu Tài lập tức ngồi bật dậy, chỉ vào Tống Vệ An mắng chửi, bàn tay còn vỗ "rầm rầm" lên ván giường.

[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ