030. Triệu Hằng

261 22 0
                                    

Trans: Thủy Tích


Đi tới trước cửa phòng trên lầu ba mà chưởng quầy nói, Tống Vệ An vươn tay gõ cửa. Chỉ chốc lát sau, cửa đã được người mở ra, một gã sai vặt đi ra cung kính nói với hai người đang đứng trước cửa, "Mời hai vị vào."

Sau khi hai người vào phòng, gã sai vặt lập tức ra ngoài đóng cửa lại. Tống Vệ An nhìn người ăn mặc một bộ trường bào mà xanh biển như quý công tử trong phòng, không thể không nói người này nhìn qua không giống người làm buôn bán mà càng giống người đọc sách mang theo phong độ trí thức hơn. Vả lại, căn phòng này lại là một phòng sách, trên bàn đặt bộ văn phòng tứ bảo rất ngăn nắp có trật tự.

"Không biết trong hai vị đây, ai là sư phụ làm trà bánh?" Triệu Hằng quan sát hai người vừa đi vào, xem tuổi không lớn đều mặc quần áo vải thô ở nông thôn, sắc mặt không hề thay đổi chỉ nhẹ giọng mở miệng hỏi một tiếng.

Đường Thanh Thủy chỉ dám làm thân bắt chuyện với chưởng quầy, bây giờ khi đối mặt với quý công tử như Triệu Hằng lập tức sợ run, vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Tống Vệ An.

Tống Vệ An đi tới chắp tay, mở miệng giải thích với hắn: "Tại hạ Tống Vệ An, thật ra lần này tới là muốn bàn chuyện lá trà với ông chủ nhưng do không muốn để lộ ra mới dùng trà bánh làm cớ, mong ông chủ không trách tội."

"Lá trà?" Hàng chân mày Triệu Hằng lập tức nhíu lại nhưng chẳng mấy chốc lại giãn ra, "Tuy chỗ chúng ta là quán trà nhưng không phải loại trà gì cũng thu, nếu lá trà của hai người không làm ta vừa lòng thì đừng nói những lời mong ta không trách tội gì đó."

"Đương nhiên ta hiểu được, hay là ông chủ xem lá trà trước rồi chúng ta bàn tiếp." Tống Vệ An đặt lọ gốm trong tay lên bàn, mở lớp vải bố ra, đẩy lọ tới trước mặt Triệu Hằng.

Triệu Hằng nhìn lọ gốm xù xì trước mặt, chân mày càng nhíu chặt hơn, đang định đuổi hai người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này ra ngoài thì đột nhiên ngửi thấy mùi than hỏa dày đặc, lúc này mới kinh ngạc mở nơi dán ngoài miệng lọ ra, nhìn lá trà cuốn rút bên trong cùng mùi trà nhẹ nhàng bay ra đều chứng minh trong này là chứa trà sấy.

Cầm cái muôi gỗ trên bàn xúc một ít lá trà ra đặt trong lòng bàn tay quan sát, Triệu Hằng phát hiện lá trà mà người này mang tới dù là màu sắc, hình dạng hay mùi hương đều tốt hơn loại hắn dùng giá cao thu mua, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tống Vệ An, "Ngươi là sư phó trà sấy? Đây thật sự do ngươi chế ra sao?"

Ở nước Kỳ, trà được ca tụng là thanh nhã nhưng thứ thật sự được yêu thích chính là trà sấy vừa thanh nhã lại u tĩnh. Trà rang không có gì độc đáo, bình thường chỉ dùng để cung cấp cho người dân thường, hoặc là nhóm du mục ở phương Bắc.

Mà cũng vì ưu thế độc đáo của trà sấy khiến cho không ít sư phụ trà sấy không muốn truyền nghề ra ngoài, giá cả cũng vì vậy mà luôn cao không giảm. Hiện giờ, sư phụ nào biết làm trà sấy mà không được các nhà buôn nâng như nâng trứng chứ. Mà hắn mới vào ngành này cho nên số trà sấy đang có đều thu mua bằng giá cao từ thương nhân khác.

"Đúng vậy." Tống Vệ An thấy phản ứng của hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Người này cũng là người hiểu trà, hắn chỉ sợ gặp phải người không phân biệt được còn thích giả vờ, thật sự không thể làm ăn nổi với loại người như vậy.

[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ