Trans: Thủy Tích
Trở lại thôn Trà Sơn, Tống Vệ An chào tạm biệt Đường Diệu Huy, dẫn theo Ôn Nhạc vừa đi vào thôn Nam đã nhìn thấy Đường Thanh Thủy đang đứng chờ ở bên đường.
"Hai người về rồi à." Đường Thanh Thủy nhìn thấy Ôn Nhạc và Tống Vệ An hơi ngượng ngùng gãi ót. Sáng sớm hôm nay, hắn đã tới trước cửa nhà Tống Vệ An đợi, không đợi được thấy hơi lo lắng nên bèn chạy tới cửa thôn xem thử, không ngờ hai người đã về thật.
"Ta không quên chuyện của ngươi đâu." Tống Vệ An thấy dáng vẻ phấn khích của đối phương đã biết có lễ tối hôm qua người này cũng chưa ngủ ngon.
"Ha ha, An Tử, để ta xách giúp ngươi." Đường Thanh Thủy cũng biết bản thân quá sốt ruột, vội vàng giành xách túi trong tay Tống Vệ An.
"Không cần, cái này không nặng. Đi mau thôi." Tống Vệ An biết hắn nóng ruột cũng không kéo dài nữa, bước nhanh trở về nhà cất đồ vào trong bếp, nói một tiếng với Ôn Nhạc mới cùng Đường Thanh Thủy đi đến nhà họ Đường.
Lúc đến sân nhà họ Đường thấy cột gỗ giữa sân đã chuẩn bị xong, Tống Vệ An đi tới lung lay cây gỗ thử thì thấy nó được bó rất chặt mới yên tâm quay đầu bảo Đường Thanh Thủy mang đường mạch nha đã hong khô ra.
Sau khi làm mẫu cho người ta xem hai lần, Tống Vệ An đứng bên cạnh quan sát. Đường Thanh Thủy không học nhanh như phu lang của hắn nhưng nhờ có sức lực cho nên cũng làm ra hình ra dáng.
"Thằng An vất vả rồi, uống chén trà đi." Thím Đường rót nước trà đi tới đưa cho Tống Vệ An, nhìn thấy màu sắc của đường mạch nha do Đường Thanh Thủy đang kéo đã bắt đầu nhạt màu mới không nhịn được tặc lưỡi thấy lạ, "Không ngờ đường mạch nha còn có thể làm theo cách này nữa, tại sao trước đây không nghĩ ra nhỉ?"
"Ha ha, không phải cháu thèm, thấy một ít đường không đủ ăn mới nghĩ tới chuyện kéo nó ra sao? Lại không ngờ thật sự có thể thành công." Tống Vệ An uống ngụm nước trà, cười ha ha nói tung lung.
"Là do cháu thông minh." Thím Đường không nghe ra Tống Vệ An đang nói đùa, khen một câu thật lòng.
"An Tử, phải làm đến khi nào mới được?" Đường Thanh Thủy kéo kẹo hơi buồn chán, mới không nhịn được xen mồm.
"Còn sớm lắm." Đứa nhỏ này đúng là không có tính nhẫn nại. Ngày đó, Ôn Nhạc kéo cả buổi mà cũng chưa nói tiếng nào. Tống Vệ An nghĩ lại uống một ngụm trà, theo thói quen thưởng thức mùi trà, cảm thấy trà này vào miệng chát nhẹ lại trở về ngọt, không khỏi gật đầu. Nếu ủ đủ thời gian hương vị có lẽ sẽ càng thuần hậu tròn trịa hơn.
"Thím, trà này do ai rang vậy, hương vị rất không tồi." Tống Vệ An khen một câu từ tận đáy lòng.
"Này, An Tử, ngươi biết nhìn hàng lắm đấy. Trà này do đại ca ta rang, ta cũng biết hương vị ngon hơn trà nhà khác nhưng thương nhân tới trong thôn thu trà lại chê nó quá chát, không muốn trả nhiều tiền." Nghe thấy Tống Vệ An hỏi, Đường Thanh Thủy quả thật như tìm được tri âm bắt đầu lầm bà lầm bầm.
"Đừng nói lung tung, coi chừng người ta nghe thấy." Thím Đường nghe con trai nhỏ của mình nói dõng dạc như vậy, vội vàng quát một tiếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên
Teen Fiction- Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, cổ đại, thế giới có ca nhi, sinh tử. - Dịch và beta: Thủy Tích *Lời của Thủy Tích: Hé lô các tình yêu, đây là hố mới của tui. Tui thấy có nhà làm truyện này rồi nhưng chỉ mấy chương hoi, với tui dịch truyện từ bản ra...