[Quyển 3] Chapter 2: Có mèo tên Dạ Miêu

346 19 0
                                    

Mùa xuân thu về cái đuôi cuối cùng.

Sau một trận mưa, qua một đêm tây phủ hải đường trong sân rơi rụng đầy đất, khiến Thư Ngọc đau lòng hơn nửa ngày.

Cô Mang ngồi trước cửa sổ đọc sách, chưa nhấc mắt lên thì đã biết Thư Ngọc đang quét dọn đóa hoa héo úa trong sân.

Cô quét những đóa hoa héo úa thành một gò núi nhỏ, nhưng làm thế nào cũng không nỡ quét sạch gò núi hải đường này, vì thế cô ngồi xổm xuống mày ủ mặt ê bên cạnh gò núi hoa.

Cô Mang lật qua một tờ, Thư Ngọc thở dài một hơi. Lật qua một tờ nữa, lại là một tiếng thở dài. Một tờ giấy một câu than vãn, vậy mà đồng bộ đến mức không sai tí nào.

Ba tiếng thở dài qua đi thì không còn truyền đến tiếng lật trang giấy.

Thư Ngọc thở một hơi bực bội, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn Cô Mang bên cửa sổ. Vừa từ từ ngẩng đầu lên, Thư Ngọc kinh ngạc phát giác, bên cửa sổ sao không có ai cả?

Cô còn chưa kịp thu hồi sự kinh ngạc thì chợt thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, giây tiếp theo liền dựa vào vòng tay ấm áp. Người tới lặng lẽ ôm eo cô, cam tâm tình nguyện làm đệm cho cô.

"Không phải anh đang đọc sách sao? Chạy vào sân làm gì?" Cô nắm một cây cỏ nhỏ đánh vào anh.

Anh rất tự giác để cô đánh, thái độ ngoan ngoãn đáp: "Vợ ở trong sân thở dài, anh làm sao còn đọc sách được?"

Cô liếc xéo nhìn anh, trong đôi mắt là vẻ không tin.

Anh mỉm cười: "Em không phải muốn than thở cho anh nghe sao?"

Cô thẹn quá hóa giận: "Nói bậy, ai than thở cho anh nghe chứ?"

Anh nhướn mày: "Trong sân chỉ có hai chúng ta là người sống, em không than cho anh nghe thì cho ai nghe hả?"

Cô cắn răng: "Em than cho hoa nghe, không được à."

"Ồ," anh ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Thì ra ở trong lòng vợ anh, ngay cả địa vị của đóa hoa tàn úa còn cao hơn cả anh."

Ngữ khí của anh hiếm khi có vẻ thê lương, cô lập tức mềm lòng: "Thật ra thì...địa vị của anh...cũng rất cao."

"Cao bao nhiêu?" Anh đầy hứng thú.

Cô có vài phần ngượng ngùng, người này sao lại lên mặt ta đây rồi? Cô quay đầu không nhìn anh nữa: "Hầy, dù sao thì cao thế này, thật ra cũng không tính là cao lắm..."

"Rốt cuộc cao hay không?" Anh tích cực lên.

Bên tai cô ửng đỏ, xoay đầu lại trừng anh: "Tuyệt đối không cao!"

Anh cúi đầu mỉm cười: "Thế à, vậy cây mộc lan anh đã chuẩn bị xong cũng không cần lấy ra nữa, dù gì địa vị của anh ở trong lòng em thấp như vậy..."

Cô nhất thời ngồi thẳng: "Cái gì cái gì? Mộc lan gì? Chừng nào anh đưa tới? Mau đưa cho em xem!"

Anh lạnh lùng liếc cô, không nói lời nào.

Cô giác ngộ, tiến đến gần hôn lên khóe môi anh một cái: "Ở trong lòng em, địa vị của anh cao nhất đó. Hoa ở đâu? Mau đưa em xem."

Năm tháng rực rỡ - Na Thù (I)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ