[Quyển 5] Chapter 10: Gánh hát tạp kỹ

172 8 5
                                    

Cảnh sát theo thường lệ gọi những khách ở tại Bắc viên lấy lời khai.

Thư Ngọc và Cô Mang đã bàn trước từ sớm, chỉ nói Cô Mang đến Bắc viên tìm vợ, ban đêm hai người đi dạo tại Bắc viên.

Những lời của hai người đều là thật, lời khai trôi chảy, hỏi một vòng, chẳng lộ ra tin tức quan trọng nào.

Lúc trước khi Cô Mang và Thư Ngọc thương lượng chuyện khẩu cung, họ đã từng do dự có nên nói ra những gì họ thấy tại đêm đó không.

Cô Mang đáp: "Không cần, đừng ôm việc này trên người."

Trong lòng Thư Ngọc cũng hiểu được, có sức ép của Khưu gia và gia tộc Chử Khố Nhĩ, vụ án này đã rút ra một kết luận.

Cô không cần phải làm rối thêm chuyện này.

Chờ qua mấy ngày yên ổn, cô và Cô Mang lập tức quay về Nam viên, nói thế nào cô cũng không muốn dây dưa với hai gia tộc này nữa.

Ai ngờ, Thư Ngọc đang đầy trông mong muốn quay về Nam viên, thì đã có người từ Nam viên đi sang Bắc viên.

Thư Ngọc vừa thấy người tới, trong lòng liền hồi hộp. Cô biết những người này, đều là hộ vệ bên cạnh ông nội.

Ông cụ lại không tiếc người bên cạnh mình mà phái sang đây, là do tai họa này sao?

"Lão tiên sinh không yên tâm về tình hình tại Bắc viên, sai chúng tôi đến đây giúp đỡ." Người dẫn đầu nói.

Khưu Chính Khuynh vừa mừng lại lo: "Cám ơn Đàm công, cám ơn cám ơn..."

Hằng Tịch thản nhiên liếc nhìn mấy người kia: "Sương phòng trong viện đều đã đầy, sắp xếp bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?"

Thư Ngọc nhìn qua Hằng Tịch. Hiếm khi thấy bà ta không khách sáo như vậy.

Khưu Chính Khuynh cũng kinh ngạc: "Chuyện này...để tôi đi xem còn có phòng trống nào không?"

"Không làm phiền Khưu công tử lo lắng, chúng tôi không cần phòng."

Hộ vệ già dặn kinh nghiệm do Đàm gia huấn luyện, mở mắt cũng ngủ được, một biến động nhỏ thôi liền tỉnh táo như chim ưng, quả thật không bồi dưỡng đạo lý ở trong phòng.

Mặc dù Khưu Chính Khuynh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng không gò ép.

Thư Ngọc lén tóm lấy một hộ vệ hỏi: "Ông nội phái các anh đến bảo vệ tôi sao?"

Hộ vệ trầm mặc rồi nói: "Lão tiên sinh nói, có Cô tiên sinh săn sóc cô là đủ rồi."

Thư Ngọc: "..."

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy các anh tới làm gì?"

Hộ vệ đáp: "Giúp đỡ."

Hỏi cả buổi, lại chẳng hỏi ra được chút tin tức hữu dụng.

Thư Ngọc thì thầm với Cô Mang: "Có bí ẩn, trong lòng ông nội suy nghĩ gì chứ?"

Cô Mang vỗ đầu cô: "Đừng nghĩ vớ vẩn."

Cùng đi tới còn có Diêm Phong và Hạ Tử Trì.

Thư Ngọc trông thấy Diêm Phong, nhất thời không biết nên nói gì. Cô rất muốn hỏi một câu đêm đó tại sao anh ta lại ở trong sân của Hằng Tịch, nhưng cô nhẫn nhịn không hỏi.

Năm tháng rực rỡ - Na Thù (I)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ