chương 94

841 55 0
                                    


Người họ Trương cùng nhau ra trận nhưng Uông Vĩnh Chiêu xác thật là người có thể thăng đến chức nhị phẩm võ tướng. Anh em Trương gia toàn lực xông đến nhưng hắn chỉ hơi lách người, lui lại sau ba bước đã tránh được đón công kích của cả ba, khiến bọn họ đánh vào không khí.

“Được rồi, dừng hết lại cho ta!” Thấy đánh không lại, Trương Tiểu Oản lập tức lạnh giọng quát, tiến lên cố làm ra vẻ mà liếc mắt nhìn Tiểu Bảo và Tiểu Muội đứng ở phía trước, sau đó nghiêm mặt với Tiểu Đệ đang đứng ở phía sau, lạnh lùng nói, “Còn không qua đây?!”

Tiểu Đệ không tình nguyện mà dịch bước chân tới, Trương Tiểu Oản tức giận cực kỳ mà quát bọn họ, “Còn không mau xin lỗi.”

“Dựa vào cái gì?” Em trai em gái nàng và cả Tiểu Lão Hổ đều đồng thành gào to.

Trương Tiểu Oản bị bọn họ làm cho tức giận đến muốn ngất, chỉ cười lạnh nói, “Các ngươi nói xem dựa vào cái gì?”

Mấy người vừa thấy mặt nàng thì lập tức bị nụ cười lạnh của nàng dọa sợ. Lúc này mấy cái đầu nóng đến hôn mê kia mới nhớ ra người bọn họ đánh là đại quan. Hơn nữa người này đang nhìn bọn họ với ánh mắt hung thần ác sát, quả là dọa người.

Đánh không lại thì phải nhận thua sau đó lập tức chạy – lời này là Trương Tiểu Oản dạy khi mang mấy đứa em ra ngoài săn thú. Lúc này đám Tiểu Bảo, Tiểu Đệ và Tiểu Muội đã tỉnh ngộ mà khom người hướng về phía người kia cố nén tức giận nói, “Chúng ta xin tạ lỗi với ngài.”

Nói xong cả đám lập tức giải tán. Lúc đang chạy trốn Trương Tiểu Bảo còn kéo cháu ngoại nhà mình. Thấy hắn vẫn ngơ ngác thì hắn gấp đến không được, dứt khoát bế người chạy về phía hậu viện.

Bọn họ trốn đến cực kỳ vội vàng, một hồi đã không thấy tăm hơi gì nữa, Trương Tiểu Oản nhìn thấy thế thì nhíu mày lại. Nhưng ngay sau đó nàng xoay người bình tĩnh hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu, “Người nhà thất lễ mong Đại công tử chớ trách.”

“Như vậy còn không trách thì muốn thế nào mới trách? Ngươi nói xem.” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhếch khóe miệng.

“Vậy Đại công tử trói tay con ta là thế nào?” Trương Tiểu Oản nửa nghiêng đầu, cũng không nhìn thẳng vào hắn mà chỉ nhàn nhạt nhìn bên cạnh nói.

“Nói như vậy thì mấy người kia đánh người có lý?” Lời này của Uông Vĩnh Chiêu quá lạnh lùng và mang theo khinh miệt khiến Trương Tiểu Oản nháy mắt quay mặt lại, không chút biểu tình nào nhìn thẳng hắn nói, “Đại công tử muốn dùng roi ngựa cột cổ con ta là ngài có lý sao?”

“Ta chỉ tùy tiện nói thế.” Uông Vĩnh Chiêu tức khắc tức giận đến tận trời, giọng càng thêm nghiêm khắc.

“Ngài có thể tùy tiện nói nói nhưng ngài trói tay hắn là thật, người nhà ta yêu thương hắn, vì hắn xả giận cũng không bị thương ngài chút nào. Còn mong Đại công tử thứ lỗi.” Trương Tiểu Oản cũng lạnh lùng nói, sau đó nàng hành lễ với hắn.

Một cái hành lễ này của nàng khiến Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến đỉnh đầu bốc hỏa, hắn nhìn phụ nhân khiến hắn tức giận đùng đùng này một lúc lâu mới cố nén tức giận vung tay áo nói, “Ngươi đừng có vô lý!”

Bần Gia Nữ [HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ