chương 166+167

996 42 7
                                    


Ở Thượng Thư phủ. lúc màn đêm buông xuống Uông Vĩnh Chiêu thức tới nửa đêm cũng không ngủ được. Hắn nằm trên đùi Trương Tiểu Oản nhìn bụng nàng. Phụ nhân kia nửa tỉnh nửa mê thức với hắn, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi một tiếng, “Có phải ngươi không muốn sinh con không?”

Phụ nhân kia nghe xong thì mơ hồ mỉm cười đáp lời, “Sao lại không muốn? Ngài đừng quá vội, sẽ tới thôi.” Dứt lời nàng duỗi tay lại đây kéo hắn.

Uông Vĩnh Chiêu cũng mệt mỏi nên nằm trở về bên người nàng, tùy ý để nàng đắp chăn cho mình rồi nhắm mắt lại. Thôi, nàng nói nguyện ý thì chính là nguyện ý. Hắn chờ một chút là được.

*******

Hoàng đế bên kia vẫn luôn xướng tuồng, Uông Vĩnh Chiêu không ở trong phủ nhiều lắm nhưng trong cung thưởng trái cây thì hắn vẫn cho người mang về cho vợ con hắn nếm thử.

Nhiều lần như thế hoàng đế tự nhiên sẽ lấy riêng hắn ra làm trò cười, không phải ban mỹ nhân thì chính là ban châu báu để hắn dỗ dành vợ mình. Với mỹ nhân thì Uông Vĩnh Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói với Hoàng đế một câu: Đa tạ Hoàng Thượng, thần vô đức vô năng không dám nhận ban thưởng này.

Nhưng nếu được châu báu thì hắn sẽ phất áo quỳ xuống lĩnh thưởng luôn: Đa tạ Hoàng Thượng ban ân, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Tiền bạc châu báu có nhiều hơn nữa hắn cũng không chê. Cứ thế, vị vạn tuế gia kia thưởng hai lần thì hắn cũng quỳ cảm tạ hai lần, kéo kiệt đến nỗi hoàng đế cũng không thèm chọc hắn nữa.

Đối với vị hoàng đế còn nhỏ hơn hắn một tuổi này Uông Vĩnh Chiêu không dám nói là hoàn toàn hiểu biết, nhưng vẫn có chút biện pháp ứng phó. Hoàng đế muốn dẫm chân hắn thì hắn cũng dẫm lại là được.

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cãi lại, huống chi Uông Vĩnh Chiêu không phải con thỏ. Nói hắn là con sói hung ác đã là nói giảm nói tránh, hoàng đế mà bức hắn nóng nảy thì ngẫu nhiên hắn cũng lộ ra răng nanh. Điều này ngược lại khiến ông ta yên tâm không ít.

Ở trong mắt hoàng đế thì bộ dạng nóng nảy sẵn sàng trả đũa mình của Uông Thượng Thư tốt hơn so với bộ dạng hỉ nộ không lộ ra mặt của hắn ta.

Mà ở trong mắt Uông Vĩnh Chiêu thì Tĩnh Hoàng không hề trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống giống trước đây nữa. Ngày qua của hắn cũng thanh tịnh nhiều. Nhưng hoàng đế coi Binh Bộ của hắn như thám tử doanh, luôn khiến hắn không nhàn nhã được vài ngày, mà hắn cũng chỉ có thể điều tinh binh của mình đi làm việc.

Những việc hắn đi làm đều là xét nhà, tịch thu bạc nhưng mười phần thì có chín phần phải nộp lên rồi. Phần còn lại chẳng đủ mua vài bình rượu thế nên Uông Vĩnh Chiêu chỉ đành dùng biện pháp bù bạc cho bọn họ, không thể để đám tinh binh này đi làm không công được.

Bọn họ làm việc vất vả không thể không có chút tiền thưởng nào, chút bổng lộc triều đình cho thì sao nuôi nổi người nhà bọn họ. Năm nay một trăm đồng tiền chỉ mua nổi ba cân gạo, nhà nào nhiều người một chút thì coi như không xong.

Tĩnh Hoàng nuôi thân vệ của mình thì lại rất hào phóng, cứ ba tháng lại rút bạc thưởng một lần, hận không thể rút hết bạc của Binh Bộ để cấp cho hai binh doanh dưới trướng của mình. Nhưng đến khi cần dùng người thì ông ta không sai người của mình mà chuyên bắt người khác đi làm việc.

Bần Gia Nữ [HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ