Chap 36

1.1K 160 13
                                    

Cánh cửa như muốn rời khỏi khung gỗ của mình, à không, đúng hơn là rời mất một nửa rồi. Phần chốt ở trên bị lực mạnh làm cho gãy mất, khiến nó treo nửa vời, như đang cố níu kéo cho sự sống cuối cùng là phần chốt ở dưới vậy.

Tất cả dường như đứng hình, 8 mắt nhìn nhau, không gian im lặng, ngoại trừ tiếng cọt kẹt từ cái cửa tội nghiệp kia.

  -Tao kêu là mày mở nhẹ thôi mà thằng này!!!

Mitsuya đứng đằng sau Mikey mà tán vào đầu hắn một cái, Peyan và Chifuyu đi theo sau với vẻ mặt cam chịu, những người khác trong phòng vì tiếng động lớn mà làm cho giật mình, bỏ cả "công chuyện" mà ló đầu ra khỏi cửa xem coi vừa rồi có phải khủng bố hay không. Cái cảm giác tất cả ánh mắt đổ dồn vô mình nó nhục lắm, Draken mi mắt giựt giựt, mạnh bạo kéo cả 3 người vô phòng mình, rồi đóng cái cửa tàn nhưng không phế kia lại, chắc tí nữa anh phải chi tiền ra để sửa cái cửa quá.

  -Mày làm cái mẹ gì vậy Mikey???

Draken hét thẳng vô mặt tên chibi kia, gân xanh nổi đầy trán, như muốn nổ mạch máu luôn rồi. Trong khi đó, Mikey bày cái bộ mặt như thể méo quan tâm, chỉ để ý mỗi người con trai tóc vàng xù kia, vừa tia thấy cậu là lao lại mà ôm liền.

  -Takemicchi!!! Mày có ổn không vậy???

Hắn lo lắng mà xoay cậu trái phải, ngang dọc khiến cho cậu hoa mắt không thôi, trong cơn quay cuồng, cậu cố nói:

  -T-tao ổn mà Mikey-kun! Đừng quay nữa, chóng mặt quá!!!~

Nghe vậy, hắn mới nhận ra mình thô lỗ như nào, liền buông tay ra. Takemichi thấy trời đất như đảo lộn, chẳng rõ đâu là đâu nữa, loạng choạng suýt nữa thì té luôn rồi. Mất một chút để ổn định đầu óc, Takemichi mới hỏi Mikey:

  -Mày mới đi đâu về vậy? Quần áo cả 4 đứa mày đều dính máu kìa~

  -À, tụi tao đi giải quyết công chuyện tí ấy mà.

Mitsuya cười dịu dàng mà trả lời cậu, nhìn chẳng giống mới đi giải quyết "hỗn độn" về tí nào cả. 4 người kia vì đồ bị dính bẩn nên bị ép vô tắm rửa thay đồ, chứ không hồi hôi cả căn phòng mất. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người ai nấy đều vô chỗ của mình, và tất nhiên, 2 thanh niên cơ hội nhất thuộc về Kiyoshi và Haru, với cái danh người được ngồi kế Takemichi. Mikey nhìn 2 tên đó mặt mày phởn cả ra mà không khỏi nhăn mày, nhưng cũng hắng giọng vài cái, sau đó nghiêm túc hỏi:

  -Thế...Takemicchi và Haru, tụi mày có gì để giải thích không?

Takemichi nghe câu hỏi, nhưng lại dường như không hiểu ý Mikey là gì, bởi đơn giản ngay từ lúc gặp bọn kia cậu còn chưa hiểu gì mà. Nhìn vào biểu cảm của cậu là biết, nên bọn họ lập tức bỏ qua cậu, quay qua dò xét Haru, cái người đang cố né đi với nét chột dạ hiện rõ trên khuôn mặt.

  -Haru?

Mitsuya tuy vẫn là nụ cười cùng với nét điềm tĩnh ấy, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn trái ngược, nghe như anh đang mất dần kiên nhẫn vậy.

  -À thì...

Ngập ngừng không dám kể, Haru đang cố bịa đại một câu chuyện nào đó mà giúp mình thoát khỏi kiếp gãy cổ bởi mấy con người đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào hắn này đi.

[Alltake]HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ