-Takemicchi?!!
Tiếng gọi của Peyan ngay lập tức thu hút sự chú ý của Pachin, hắn quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt thân quen kia liền không khỏi đứng hình. Ánh mắt cả hai dán chặt lên người thiếu niên nhỏ bé mà không khỏi ngỡ ngàng, cơ thể cậu gầy đi thấy rõ, khoát trên mình chiếc áo khoác chẳng cùng cỡ, bên tai đeo chiếc khuyên bạc lấp lánh, mái tóc vàng giờ đây đã nhuộm một màu đen tuyền, nụ cười rực rỡ trên môi giờ đây đã còn đâu, sắc xanh trong đôi mắt cậu cũng như hóa tro mà lụi tàn, một màu rực rỡ biến mất, chỉ còn lại sự đục ngầu chìm sâu trong đôi mắt ấy, cảm giác âm u đến đau lòng.
Một con người từng vui cười thoải mái đến trẻ con, vậy mà giờ như một đóa hoa héo tàn, vẻ mặt cậu thẫn thờ, không một chút phản ứng, không một chút dao động mà nhìn họ, cũng chẳng buồn mà đáp lại, cứ thế như những người xa lạ đang nhìn nhau, như thể... cậu của ngày xưa đã chết rồi vậy...
-Takemicchi... Là mày phải không?
Chất giọng Peyan run lên mà ngập ngừng hỏi, hắn dường như câm lặng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nó đau lòng đến mức khó tin. Nhưng người kia lại chẳng đáp lấy một lời, cứ thế im lặng nhìn họ.
Chẳng thể kiềm nổi cảm xúc của mình, cả Peyan lẫn Pachin cứ thế mà bổ nhào vào cơ thể khẳng khiu của cậu, hai tay ôm chặt lấy thiếu niên tóc đen, miệng không ngừng reo lên.
-Takemicchi! Bọn tao nhớ mày lắm đấy!!! Hai năm qua mày đã đi đâu vậy hả?! Tại sao... tại sao mày lại thành ra thế này...
Sự vui mừng dần vỡ tan ra, nước mắt không kiềm được mà chảy dài trên gò má cả hai, cả ba không hẹn mà cùng khuỵu xuống dưới nền đất lạnh lẽo, cứ thế mà ôm nhau khóc, cơ thể to lớn của Pachin và Peyan không ngừng run lên, như muốn ép xẹp cậu, nhưng thiếu niên ở giữa lại chẳng phản ứng gì, cũng chẳng nói gì, cứ thế để cho họ ôm, hai tay buông thỏng bên hông mà không đáp lấy một lời.
-Tại sao hôm nay mày lại không tới đền Musashi hả thằng ngốc này???
Pachin lớn tiếng mà chất vấn cậu, tay giữ lấy hai bên vai mà lắc cậu tới lui, nước mắt nước mũi cứ thế tèm lem trên mặt hắn. Nhưng chưa kịp đáp lại, một lực mạnh đã kéo cậu đứng phắt dậy trước sự ngỡ ngàng của hai người, giọng nói quen thuộc bỗng chốc vang lên mà mệt mỏi hỏi người kia:
-Tôi tìm nhóc nãy giờ rồi đấy, nhóc đã đi đâu thế hả?
Bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, Peyan không kiềm được mà gọi lớn:
-Haru?!!
Cả ba người nhìn nhau đầy khó hiểu, Pachin liếc nhìn tên tóc trắng lạ hoắc kia mà khẽ ồ một tiếng, là người mà bọn họ đã nhắc tới sao?
-Peyan? Sao mày lại ở đây? Còn đây là...
Pachin.
Cái tên ấy khựng lại ngay đầu lưỡi anh, bàn tay đưa lên che miệng lại, con ngươi đen láy liếc nhìn Pachin đầy ẩn ý, nhưng sau đó liền thu ánh mắt lại, miệng cười xòa mà nói.
-Lâu rồi không gặp nhỉ? Mày chẳng thay đổi gì nhiều ha.
.
.
![](https://img.wattpad.com/cover/300716499-288-k56417.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Alltake]Hoa
FanficHanagaki Takemichi. Một học sinh trung học. Cậu nhóc có niềm đam mê với hoa, hoa như là một thú vui trong cuộc sống của Takemichi. Cậu có nhóm bạn là bộ ngũ Mizochuu. Một hôm cậu bị kéo vô một trận đánh nhau của 1 tên bất lương là Kiyomizu. Và rồi c...