Chap 60

815 115 28
                                    

Vèo!

Tiếng xe mô tô lao vun vút trên mặt đường vắng tanh, mặc cho tuyết có đang rơi đầy trời, hay cơn gió lạnh tạt vào mặt đến rát, Mikey vẫn phóng nhanh hết cỡ một cách vội vàng, phía sau là các Đội trưởng của Touman chạy theo.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nổ tung, tâm trí chẳng còn gì khác ngoài hình ảnh thiếu niên tóc vàng mỉm cười với mình kia, Mikey ánh mắt nhìn xa xăm mà thầm hồi hộp không thôi.

Draken kế bên cũng chẳng kém gì, vặn ga nhanh hết mức có thể, dáng vẻ như muốn vượt mặt cả vị Tổng trưởng của họ mà đến đó trước, đôi mắt đen láy thường ngày điềm tĩnh giờ đây như thắp lên ngọn lửa tức giận, lòng hắn cứ rộn ràng không yên.

Hai Đội trưởng đi đằng sau nhìn hai người dẫn đầu Touman mà im lặng chẳng nói lời nào, rồi đưa mắt qua nhìn Peyan với dáng vẻ cũng vội vã chẳng kém gì Mikey và Draken.

Tối ngày 11 tháng 12, Mikey bỗng nhận được một tin nhắn của Draken về việc Takemichi bỗng dưng xin rời Touman khiến hắn không khỏi hoang mang, tìm đến nhà cậu thì hoàn toàn bị cậu tránh mặt, gọi điện cũng chẳng bắt máy.

Rồi sau đó là tối ngày 25 tháng 12, Mitsuya bỗng nhắn tin, với nội dung ghi rằng:

"-Mau tới nhà thờ Udagawa nhanh đi, Takemichi cùng với Chifuyu, Kiyoshi, Haru và kể cả Hanma với Kisaki đã đi đánh nhau với Hắc Long rồi, trận này sẽ không kết thúc trong êm đẹp được đâu."

Mở to mắt nhìn từng dòng tin nhắn, Mikey như chìm vào cả một vũ trụ hoang mang, chẳng nghĩ gì nhiều, hắn liền lập tức báo cho Draken, tên đó cũng hoảng loạn chẳng kém gì hắn, sau đó lại gọi cho Mucho, Smiley và Peyan, những người vẫn chưa biết chuyện này, bảo rằng nhanh chóng tập hợp. Mikey lòng thấp thỏm không yên, hắn lo lắng, Mikey lo lắng cho thiếu niên tóc vàng ngu ngơ đó của hắn, nếu người đó mà bị thương gì, hắn sẽ sót chết mất.

Dừng lại trước nhà thờ lớn, tất cả đều mở to mắt kinh ngạc nhìn cảnh trước mặt.

.

.

.

RẦM!

-TAKEMICCHI!!!

Cánh cửa gỗ lớn mở một cái rầm thật mạnh bạo, Mikey chẳng chờ đợi được nữa mà trực tiếp la lên, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy cùng với Draken, Peyan, và hai người còn lại đi đằng sau.

Nhưng thế rồi trước con mắt kinh ngạc không nói nên lời của họ, và cũng như của Mitsuya, Chifuyu, Hakkai với đống vết thương trên mặt, Yuzuha ngơ ngác đứng đó nhìn, Takemichi, người mà bọn họ lo lắng đến chết đi được, lại đang ngồi đè lên người Taiju, Tổng trưởng của Hắc Long, hai tay túm chặt lấy phần tóc màu xanh dương đậm nhạt xen kẻ ấy như muốn giật đứt cả da đầu hắn mà ra sức nện xuống sàn nhà, từng tiếng rầm rầm vang lên đến đau tai khiến Taiju chỉ có thể gầm lên rồi hít mạnh, tầm mắt mờ nhòe, đầu óc chóng váng, cơn đau như búa bổ theo từng cú đập của con người nhỏ bé phía trên cứ thế mà tăng dần, tai bắt đầu ù đi.

RẦM!

RẦM!

RẦM!

Loáng thoáng thấy phần tóc sau gáy đã thấm từng giọt máu đỏ, cả bọn ai cũng biết rằng con quái vật ấy đã sắp đến giới hạn rồi, khi mà nhìn vào đôi mắt hắn lờ đờ như muốn nhắm lại. Còn tưởng cậu sẽ tiếp tục đánh hắn đến chết, nhưng không, kéo một cái mạnh, sau đó dồn toàn lực bản thân mà đập xuống một phát như muốn lõm cả sàn khiến cả bọn vô thức hít mạnh mà nổi da gà, cùng lúc ấy, tiếng chuông nhà thờ như báo hiệu mà vang lên kính coong đến đinh tai nhức óc.

[Alltake]HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ