Hạ Hạ cầm lấy đôi đũa nói: "Cảm ơn."
Cô cầm miếng cá viên phủ đầy nước sốt đậm đà lên cắn một miếng. Nhiệt độ cao sẽ giữ được độ ẩm và độ tươi của chả cá, khi cắn vào, chả cá bung ra, hương vị hải sản nhẹ nhàng bên trong hòa quyện với nước sốt đặc quánh đậm đà nhưng không mặn. Kết cấu mềm mịn bám chặt vào đầu lưỡi, nuốt xuống rồi dư vị vẫn ngọt ngào đọng lại trên môi.
"Thấy sao?"
Ngụy Diên nhìn thấy cô ăn mà không nói gì thì không nhịn được hỏi.
Người ông mà cô mong được gặp đã không còn ở đó nữa, nếu cá viên không ngon thì chuyến thăm này sẽ phá hỏng những ký ức đẹp đẽ ban đầu của cô.
Hạ Hạ thấy anh quên ăn cá viên trên tay, cười lớn: "Ngon lắm, em thấy mùi vị còn ngon hơn hồi em còn nhỏ."
Ngụy Diên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn mấy viên chả cá bị đè bẹp, thấy buồn cười.
Ăn xong cá viên, ông chủ nhiệt tình đưa họ ra tận cửa. Hạ Hạ lễ phép chào tạm biệt, Ngụy Diên hỏi: "Có muốn đi xem phía sau không?"
Dù cô nói cô đã đến đó rồi.
"Được." Hạ Hạ không chút do dự.
Hai người sánh bước đi về phía sau con phố thương mại.
Vừa đi, Hạ Hạ vừa nhìn về phía khu dân cư bên trái. Ngụy Diên nhìn theo tầm mắt của cô, hỏi: "Cảm thấy có chút kỳ lạ sao?"
Cô gật đầu, khó hiểu hỏi: "Trước đây ở đây không phải có hai tòa nhà sao?"
"Đúng là hai tòa nhà, nhưng sau này một tòa nhà tạm bợ dần dần được xây dựng giữa hai tòa nhà. Sau này, họ thêm gạch ngói vào lán, sau đó chuyển đến nhiều người hơn. Tình hình nhà ở ở Hồng Kông rất eo hẹp, tuy không đúng quy định nhưng đó là giải pháp tốt nhất so với việc để cả gia đình ngủ ngoài đường. Dù sao cũng không có ai quan tâm đến điều đó, sau này người ta mở các hành lang bên trong, biến nó thành cả tòa nhà như vậy."
"Vậy nơi chúng ta sống trước đây có thay đổi không?"
"Có, hiện tại mỗi căn nhà bên trong đều được chia thành những ô vuông nhỏ, có một số giường còn đặt ở cả hành lang bên ngoài, phụ nữ và trẻ em ngủ trong nhà, còn đàn ông thì ngủ bên ngoài. Căn hộ hồi xưa em ở rất rộng, nằm ở góc trong cùng, em có muốn lên xem không?"
"À, không cần đâu, chắc bây giờ đã có người khác đến sống ở đó rồi, đừng làm phiền họ."
Vừa nói xong hai người đã đi đến sân chơi, Hạ Hạ chỉ vào đâu đó: "Xích đu ở đó cũng không còn nữa"
Ngụy Diên cười nói: "Sân vận động vẫn còn đó, em còn nhớ cách chơi bóng không?"
Hạ Hạ sờ sờ mũi: "Nói thật thì từ đầu em cũng chưa học được cách chơi."
Lần này cô đến trên sân có khá nhiều trẻ em đang chơi. Hạ Hạ còn có thể nhận ra mấy người quen mặt lần trước, trước đó cô còn cho họ rất nhiều kẹo. Bọn họ đang đá bóng ở đó, nhưng có một vài đứa dùng lực hơi mạnh nên đã đá văng trái bóng ra ngoài, lăn về hướng bên này.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit 1-200] Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ - Chu Phù Yêu
Lãng mạn[1] Từ chương 1 đến chương 200 Văn án: Trong một buổi chiều nóng nực. Chu Hạ Hạ vừa đi học về, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi xuống cầu thang. Anh ta rất cao, chân dài, lại cực kì đẹp trai. Cô lại cảm thấy vô cùng quen mắt, ngập ngừng rồi...