Chương 113: Vô cùng cố chấp

23 1 0
                                    

Thẩm Linh Sam thấy thế, đeo kính râm, nói với Giang Hạ Qua một câu, xoay người muốn rời đi. Không biết tại sao, Lam Tuyết Ngô rất sợ người phụ nữ mới chỉ gặp qua hai lần này, cũng không phải là ý nghĩ sợ hãi đơn thuần, mà là loại sợ hãi không thể kiềm chế được. Loại sợ hãi này không giống như Phác Thái Anh chỉ đứng xa xa mà nhìn, Thẩm Linh Sam là san hô trong đêm tối, bề ngoài nhìn như vô hại, khuynh đảo hàng vạn người hâm mộ, nhưng đáy mắt lại kín kẽ, chôn giấu rất nhiều tâm sự do dự, bất hiện sơn bất lộ thủy (không lộ tài năng) nhưng không che được lòng dạ cùng sự thông minh của cô. Lam Tuyết Ngô sợ cô, rất sợ.

Giang Hạ Qua nắm chặt tay cô, ở bên tai cô nói nhỏ gì đó, Thẩm Linh Sam khẽ gật đầu, đi ra ngoài, Lam Tuyết Ngô nhìn theo hướng cô rời đi, hình như là bãi đỗ xe.

"Đi thôi, Tuyết Ngô, đến quán cafe ngồi một lát."

Lam Tuyết Ngô chống cằm dùng muỗng nhỏ khuấy cafe, không tập trung.

"Em thích cậu ấy, vì sao lại không cố gắng, ngược lại còn đẩy cậu ấy về phía chị?" Giang Hạ Qua trang điểm kiểu khói nồng đầm, giống như Yêu Cơ xinh đẹp trong tòa thành phố này. "Tình yêu tốt, không phải là nhượng bộ, càng không phải là tác thành. Huống chi, em không có cách nào tác thành chị với Lưu Sâm, bởi vì chị đối với cậu ấy, không có bất kì tình cảm nào ngoại trừ tình bạn bè."

Lam Tuyết Ngô hơi hé miệng, muốn phản bác, nhưng lại bị Giang Hạ Qua giành trước: "Lưỡng tình tương duyệt không phải là chuyện có thể giải quyết trong chốc lát. Nếu như trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể nhận được tình yêu của người mình thích, thì sẽ không tồn tại cái gọi là theo đuổi. Em còn nhỏ, có lẽ sẽ không hiểu." Giang Hạ Qua đẩy khay bánh ngọt bằng thiết đến trước mặt Lam Tuyết Ngô, "Em không có nếm qua miếng bánh ngọt này, lại đi nói với chị, nó rất đắng. Vì vậy em sợ, em đem nó đẩy ngược lại cho chị. Kỳ thật chị cũng không biết nó có đắng hay không, nhưng em cũng không biết rốt cuộc là nó có ngọt hay không. May mà, chị có cơ hội nếm thử, còn em, cuối cùng thì cả đời, có lẽ sẽ có những hoài niệm xa vời lúc em đưa ra suy đoán kết luận cùng tiếc nuối cho miếng bánh ngọt này."

"Mặc kệ là đắng hay ngọt, chỉ có nếm qua, mới sẽ không hối hận."

Lam Tuyết Ngô nhìn đôi mắt trong suốt của Giang Hạ Qua, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Chuyện tình cảm quá phức tạp, thông minh như Giang Hạ Qua, nhạy bén như Lạp Lệ Sa, tâm linh như Phác Thái Anh, cũng không có cách nào đoán trước tương lai, duyên phận là một chuyện, yêu nhau lại là chuyện khác. Rất nhiều người có duyên không phận lướt thoáng qua nhau, lại có bao nhiêu người có duyên có phận nắm chặt tay nhau, đi đến lúc đầu bạc.

Không có ai có thể làm chúa tể tình yêu của ai, ngoại trừ chính mình.

Nơi ở của Chu Uẩn Hoàn vẫn như cũ, từ sau khi Chu Hiểu Lâm qua đời, đến trang thiết bị cũng không bị đổi, trong nội viện gieo một ít hoa cỏ, rất thanh giản trang nhã, không có chút quỷ dị âm trầm nào. Chu Hiểu Lâm gặp chuyện không may ở căn phòng đối diện với cửa chính, Phác Thái Anh cẩn thận đánh giá cấu tạo của căn phòng, nói: "Ông nội Chu, chuyện đồ bơi, làm ơn nhất định không được giữ lại gì mà kể hết cho cháu nghe."

[BHTT] (Lichaeng ver) Chim Trong Lồng (Tù Điểu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ