"Ừ, đúng là không hiểu chuyện, biết rõ chị gái mình sĩ diện, lại vẫn không biết chừng mực như thế." Lạp Lệ Sa cành ôm càng chặt, "Chẳng qua em biết rõ, Thương Thương nhà em nhân nhượng cậu ấy nha." Nói rồi, nụ hôn nhỏ vụn liền rơi lên cổ nàng.
Phác Thái Anh không động đây, yên lặng để cô hôn, mãi cho đến khi Lạp Lệ Sa vùi đầu vào cần cổ nàng, say mê hít lấy mùi thơm tuyệt mỹ trên người nàng. Phác Thái Anh lấy tay của cô ra, đứng dậy thoát khỏi lòng cô, đến tủ quần áo lấy một cái chăn bông dày, trải trên mặt đất, sau đó ôm ra một cái mền tơ tằm.
Lạp Lệ Sa không hiểu lắm, nhìn nhìn nàng, Phác Thái Anh nhìn qua vẫn có vẻ rất bình tĩnh: "Chị ngủ trên đất." Lập tức giấu đầu lòi đuôi giải thích: "Không phải chị sợ cái gì."
Lạp Lệ Sa tiến lên thu dọn chăn mềm nàng đã trải, gấp lại bỏ vào tủ: "Chị không sợ sàn nhà lạnh cứng, nhưng em biết đau lòng." Sau đó kéo vali lại, lấy ra một hộp bằng gỗ đàn rất giống thứ chuyên dùng ở cung đình thời cổ đại, có đến mấy tầng. "Hôm nay trước khi đi em có đến nhà bà nội, đây là bánh ngọt em và bà cùng làm, bên trong có hai loại hương liệu là bạch cập và cam thảo, em đã ăn thử rồi, mùi vị rất ngon, tuyệt đối không đắng. Còn có cái này, cái này không giống như bánh ngọt sơn trà bình thường, không quá ngọt, có thêm một ít bạc hà và gạo nếp. Bà nội em rất khéo tay, tuy đã 90 tuổi nhưng thể cốt rất tốt, trước đây sức khỏe của ông nội em không tốt, cũng không thích uống thuốc như chị vậy, cho nên bà nội liền đổi cách, đem thuốc trộn vào bánh ngọt, làm cho ông ăn."
Lạp Lệ Sa sờ sờ mái tóc của Phác Thái Anh, ôn nhu nói: "Chị không thích uống thuốc, vậy chịu khó ăn cái này đi. Bây giờ em đã học được rồi, sau này có thể thường xuyên làm cho chị ăn."
Phác Thái Anh cúi đầu, nhìn bánh ngọt tinh xảo đẹp đẽ trong hộp gỗ, hé miệng nói: "Tình cảm người nhà của em thật tốt."
"Người nhà của em cũng là người nhà của chị nha." Lạp Lệ Sa nắm lấy vai nàng, trong mắt là dịu dàng như một mảng trời sao. Phác Thái Anh sở dĩ có tính cách như thế này, có liên quan rất lớn đến bối cảnh gia đình. Nàng quái gở, tự kỉ, cũng bởi vì nàng không có ấm áp của gia đình, nhưng bây giờ không giống nữa rồi, bây giờ bên cạnh nàng đã có Lạp Lệ Sa, cô chính là cảng tránh gió ấm áp nhất của nàng.
Trong lòng Phác Thái Anh có hơi khó chịu, nhìn đôi con ngươi nhu tình của cô, chủ động hôn lên môi cô. Nàng không biết cách thân mật giữa người yêu, nhưng nàng nghĩ, nàng tuyệt đối là học sinh ưu tú. Đầu lưỡi linh hoạt phác họa vành môi Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa chủ động hé miệng, cùng đầu lưỡi nàng chạm nhau, quấn quýt. Hai người thưởng thức hơi thở của nhau, trong không khí tràn ngập hương vị ám muội, cũng bởi vì hôn nhau mà phát ra tiếng nước tí tách.
Phác Thái Anh nâng cái của ót Lạp Lệ Sa, muốn làm sâu nụ hôn này, Lạp Lệ Sa lại nắm lấy tay nàng, nói: "Thân thể của chị chịu không nổi, muốn lấy thân báo đáp, còn có rất nhiều cơ hội."
"Chị cho rằng, trong mối quan hệ này của hai chúng ta, chị hẳn là người chiếm thế thượng phong."
Ý tại ngôn ngoại, rất rõ ràng.
Lạp Lệ Sa vũ mị vén mấy sợi tóc, đá lông nheo với nàng: "Như vậy thì, đến đây đi. Em nguyện ý."
Vẻ mặt của Phác Thái Anh như bị cái gì đó chặn ở cổ họng, nếu không phải tiếng chuông điện thoại vang lên giải cứu nàng, nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Phác Thái Anh mở tin nhắn, là thông báo email, điện thoại di động của nàng có kết nối với hộp thư, lúc có email sẽ tự động phát thông báo đến điện thoại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] (Lichaeng ver) Chim Trong Lồng (Tù Điểu)
FanficTên gốc: Tù Điểu Nhân vật chính: Lạp Lệ Sa x Phác Thái Anh (Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép của tác giả/editor, có thể bị gỡ bất cứ lúc nào)