Chương 141: Tội ác từ tâm

17 2 0
                                    

Sau khi đi ra ngoài, chờ đợi Phác Thái Anh không phải là Mạnh Lưu Sâm đi theo nàng đến đây, mà là chiếc xe màu bạc mà nàng rất quen thuộc. Mạnh Lưu Sâm ở trong điện thoại nói với nàng, mãi cho đến sau mười hai giờ, Lạp Lệ Sa mới gọi điện thoại cho cậu, nghe giọng nói của cô, hình như đang cố kị điều gì đó. Trong lòng Phác Thái Anh mềm nhũn, nhấc chân đi về phía bên đường đối diện.

Lúc ngồi vào xe, Lạp Lệ Sa đã ngủ rồi. Ánh đèn đường bị cửa sổ thủy tinh ngăn trở, chỉ còn lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt, dừng trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, dừng lại trên hàng lông mi thật dài, tựa như ong bướm nhảy múa trong vườn hoa. Phác Thái Anh ngồi ở ghế phụ, ngay cả cửa xe cũng không dám đóng, sợ cô bị thanh âm này đánh thức.

Phác Thái Anh nhìn thoáng qua hai chữ Cảnh Sát ngoài cửa sổ, bên cạnh khắc hai chữ Công Chính, khiến lòng nàng không thể bình tĩnh. Đôi khi, cái giá của lời nói dối thiện ý chẳng qua chỉ đổi lại một người mãi đắm chìm trong dối trá, nhưng có người sẽ vì vậy mà có được sự an ủi, cũng sẽ có người vì thế mà đau lòng. Sau khi đưa ra quyết định đó, kiên cường như nàng, trong đầu cũng đã xuất hiện ý niệm muốn rơi lệ. Thời đại học, nàng và Phác Thư Dã cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh tên là "Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông", đó là một câu chuyện khiến người ta kinh ngạc, sau đó là rung động. Nàng nghĩ, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được ánh mắt cuối cùng của Poirot, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, lông mày nhíu chặt, tuyết trắng làm ướt vạt áo của hắn. Một giáo đồ tôn sùng Thiên Chúa giáo, vì một câu chuyện động lòng người, hướng đến vị thần của mình đưa ra lời nói dối lớn nhất cuộc đời.

Poirot là vì chính nghĩa, thế nhưng nàng thì sao, nàng vì cái gì. Là vì một người tên Lạp Lệ Sa.

Lúc Lạp Lệ Sa mở mắt ra, cảm giác môi của nàng nhẹ nhàng dán lên môi mình, ánh sáng trong xe không tốt, thế nhưng Lạp Lệ Sa có thể cảm nhận một cách sâu sắc, người trước mặt, trong mắt tràn đầy đau thương.

"Thương Thương, em là chờ ba mẹ ngủ rồi mới đi, sau khi chở chị về rồi, em lại về nhà, chị đừng tức giận. Có được không?"

Nhìn cô cẩn thận từng li từng tí chỉ vì muốn đêm giao thừa gặp mình một lần, Phác Thái Anh làm sao có thể nói nửa lời bất mãn. Mỗi một đêm giao thừa, Phác Thái Anh đều hi vọng Lạp Lệ Sa có thể trải qua với người cô yêu nhất, nhưng lại không hề biết, trong lòng Lạp Lệ Sa, nàng mới là người cô yêu nhất.

"Hạ, chờ bắt được kẻ bắt cóc rồi, chị dẫn em đến một nơi. Ở đó, chị sẽ nói cho em tất cả những gì em muốn biết." Phác Thái Anh dùng ngón tay vuốt ve mặt cô, giọng nói dịu dàng mà trong trẻo, tựa như dòng suối róc rách, chảy vào lòng cô.

"Vụ án của Tiểu Huy, có hi vọng?"

Khóe miệng Phác Thái Anh cong lên nửa phần dáng cười: "Ừm."

Phác Thái Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô từ trạng thái buồn ngủ chuyển thành vui vẻ hưng phấn, sau đó gắt gao ôm lấy mình, tựa như một đứa trẻ được nhận bông hồng nhỏ ở nhà trẻ. Phác Thái Anh hôn lên tóc cô một cái, nhắm mắt lại, chợt cảm thấy lòng đau như dao cắt.

Nụ cười của cô còn dễ nhìn hơn cả hoa nhỏ màu vàng nở rộ đầu xuân, chỉ cần cô có thể luôn cười như vậy, đừng nói là điên đảo trắng đen, thị phi bất phân, dù có muốn nàng rơi xuống mười tám tầng địa ngục, nàng cũng không hối tiếc.

[BHTT] (Lichaeng ver) Chim Trong Lồng (Tù Điểu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ