Chương 132: Tình này hỏi trời

6 0 0
                                    

Bốn người cũng không đi ăn uống gì nữa, nhưng đã hẹn tối mai cùng dùng bữa tối, Lạp Lệ Sa sẽ tận tình làm chủ nhà, dẫn bọn họ đi dạo cảnh đêm, đi dạo chợ đêm một vòng. Hai vợ chồng Thương Lục khác với Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, lúc đi học nhân duyên của họ rất tốt, cho nên ngày kết hôn có rất nhiều bạn bè đến dự, thu tiền mừng mỏi tay. Tuy hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn không phải đẳng cấp gì, nhưng mà độ khí phái thì tuyệt đối không thua khách sạn năm sao.

Thương Lục là một người bạn rất tri kỉ, đừng nói là với vợ thì sẽ đến mức nào, cộng với việc Bạch Anh đang mang thai, cho nên cô muốn tản bộ thì tản bộ, muốn thuê xe thì thuê xe, Thương Lục rất chiều ý cô. Bạch Anh lớn lên không đặc biệt xinh đẹp, ở cùng một chỗ với Thương Lục, từ ngoại hình như có vẻ không xứng lắm. Nhưng trên thế giới này không có người nào phù hợp với đối phương hơn bọn họ cả, Thạch Vi nói Bạch Anh nhìn qua là người rất nhõng nhẽo, sợ là không thể làm một người vợ hiền, nhưng mà chỉ có Thương Lục mới biết, từ sau khi cưới Bạch Anh về cậu chưa từng phải xuống bếp, cho dù mình có muốn thì Bạch Anh cũng sẽ không đồng ý.

Cậu cưng chiều cô, cô hiểu cậu. Đó chính là tình yêu đẹp nhất,

"Lại nói, Phác giáo sư có thể khôi phục tâm tình nhanh như vậy, đúng là một chuyện tốt." Bạch Anh cùng Thương Lục ăn chung một xiên mực, kéo cánh tay của cậu nói.

Thương Lục gật gật đầu: "Đúng vậy, tuy không biết Phác giáo sư rốt cuộc gặp phải chuyện gì, nhưng mà lần trước gặp chị ấy thì thấy tâm trạng của chị ấy thật sự rất tệ, anh còn lo lắng chị ấy không tốt. Chẳng qua bây giờ ngẫm lại, dù sao chị ấy cũng là Phác Thái Anh nha, không thể giống như đám người thường chúng ta."

"Đúng." Bạch Anh như nhớ lại chuyện gì đó, nói tiếp: "Lúc nãy ở phòng vệ sinh em nhìn thấy một người, em cảm thấy cô ta rất là kì lạ."

"Như thế nào là kì lạ?"

"Em cũng không biết nói sao." Bạch Anh chu môi, suy tư nói, "Nhưng mà cảm thấy khí tràng của cô ta có chút lạ, có chút đáng sợ, anh biết không, cô ta lớn lên rất giống chị Lệ Sa."

"Vậy sao? Vậy chắc là rất đẹp rồi." Thương Lục dùng khăn giấy lau vết dính trên khóe miệng cô, vui đùa nói.

"Này!" Bạch Anh thúc cùi chỏ lên người cậu, tức giận nói: "Có thể nghiêm túc một chút hay không!"

"Được rồi được rồi, trên thế giới này có rất nhiều người lớn lên giống nhau mà, trước đây không phải có một ông cụ còn nói anh rất giống Trịnh Thiếu Thu đó sao. Anh thấy từ khi em có thai thì tinh thần buộc chặt, nghe lời, đợi lát nữa về anh giúp em xoa bóp một chút, có thể là em quá mệt mỏi rồi...."

Có người yêu tri kỷ ở bên, dù trời có nhiều mây thì tâm tình cũng tốt. Mỗi một đoạn nhân duyên đều do Nguyệt Lão tỉ mỉ sắp đặt, sau đó đâm hoa kết trái. Màu sắc sáng sủa hay mờ mịt, trường tồn hay tàn héo, đều là cảnh sắc mỹ lệ đẹp đẽ được khắc sâu trong quỹ đạo nhân sinh.

Chẳng qua ngày hôm đó sau khi Lạp Lệ Sa tam tầm về nhà, tâm trạng của Phác Thái Anh vẫn luôn không tốt. Cô biết rõ nàng không phải là người mang tâm sự khi làm việc về nhà, biết rõ nàng rất ít khi ở trước mặt mình lộ ra vẻ mặt khổ não. Nhất định là có tâm sự khó mở miệng, mới có thể khiến cho nàng đến cười lấy lệ một cái cũng không cười được. Lạp Lệ Sa giúp nàng hâm nóng một ly sữa, nhìn dáng vẻ uống sạch như một đứa bé của nàng, nhịn không được mà ôm chặt nàng, kéo nàng vào lòng mình.

[BHTT] (Lichaeng ver) Chim Trong Lồng (Tù Điểu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ