Chương 149: Yêu là tuyệt vọng

19 2 0
                                    

Dưới chỉ thị của Thạch Vi, toàn bộ đội viên tổ 8 tạm thời rút lui. Trên đường trở về, cả người Bạnh Anh như đứa trẻ mất hồn, đôi mắt đờ đẫn nhìn xuống, không nói câu nào. Cô biết, bọn bắt cóc đây là đang bào mòn sự kiên nhẫn của bọn họ. Từ hôm qua đến bây giờ, đừng nói là ngủ, cô thậm chí còn không dám nháy mắt, sợ mình sẽ bỏ lỡ điện thoại, email của bọn bắt cóc, mất đi cơ hội nghe giọng nói của Thương Lục. Cô có bao nhiêu hận chính mình, nếu như không phải cô oán giận ở nhà một mình quá nhàm chán, Thương Lục cũng sẽ không vì muốn ở cùng cô mà lựa thời gian đó chạy về nhà. Loại tâm tình tự trách và hối hận đan xen một chỗ, làm cho cô đến khóc cũng không khóc được.

"Thương Lục là một người đàn ông biết lo cho gia đình." Lạp Lệ Sa phủ tay mình lên tay Bạch Anh, nắm bàn tay lạnh buốt của cô vào tay mình. "Cậu ấy sẽ không thiếu trách nhiệm như vậy mà bỏ lại vợ con."

Có lẽ là nhịn quá lâu, Bạch Anh thở dài một hơi, đôi mắt đỏ ửng: "Đúng vậy, anh ấy thật sự rất tốt, tuy rằng ngoài mặt thì anh ấy hi hi ha ha, nhưng thực ra anh ấy rất thương em, trên thế giới này, ngoại trừ ba của em, không có người nào yêu em hơn anh ấy cả."

"Anh Tử, em biết bọn em có nói gì cũng vô dụng, nhưng chuyện quan trọng trước mắt là chị phải giữ vững tinh thần, nghỉ ngơi ăn uống thật tốt, cho dù không vì điều gì khác, thì cũng phải suy nghĩ cho đứa con của mình và anh Lục." Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi ghế sau an ủi nói.

Bạch Anh gật gật đầu: "Ừm, chị sẽ."

"Đúng rồi, đây là tin nhắn Thương Thương gửi cho tôi. Đáng tiếc lúc đó di động để chế độ yên lặng, nên không nghe được." Lạp Lệ Sa đưa tin nhắn mà Phác Thái Anh gửi đến cho tổ viên nhìn.

Thạch Vi nhìn thoáng qua, hỏi: "Chẳng lẽ Phác giáo sư một mình điều tra vụ án này sao?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Em không biết."

"Nếu cô ấy cũng quan tâm Thương Lục như vậy, thì tại sao hôm qua lại từ chối quyết tuyệt như thế...." Thạch Vi lẩm bẩm nói.

Bởi vì Bạch Anh đang mang thai, không thích hợp mệt nhọc quá độ, cộng với việc trắng đêm không ngủ, Thạch Vi định đưa cô về nhà tĩnh dưỡng, người của tổ trọng án thì về Cục tiếp tục tiến hành điều tra và thảo luận. Rất rõ ràng là bọn bắt cóc không chịu sự khống chế của họ, nhưng họ cũng không phải không thể quản được chúng, nhất định phải gỡ được cạm bẫy này, giành quyền chủ động cùng quyền nói chuyện.

Lạp Lệ Sa thấy tinh thần Bạch Anh hoảng hốt, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, cho nên chủ động cùng cô về nhà, Bạch Anh cũng không từ chối.

"Đây là cái gì?" Bạch Anh định lấy chìa khóa mở cửa, lại phát hiện bên cạnh cửa có một cái túi.

Trong lòng Lạp Lệ Sa mơ hồ có dự cảm không hay, đoạt lấy cái túi trong tay cô: "Em ở cửa trước đi, để chị xem." Cô hơi nghiêng người, nhìn cái hộp gỗ lim trong tay, lòng bàn tay thấm ra một chút mồ hôi.

.....

Cô ôm chặt Bạch Anh đang run rẩy ngồi trên mặt đất, cô nghe tiếng cô gái kia gào khóc, nhìn vẻ mặt kia trở nên dữ tợn vì không thể khống chế tâm tình, đóng cái hộp gỗ lim trong tay lại, cả buổi không nói nên một câu an ủi nào.

[BHTT] (Lichaeng ver) Chim Trong Lồng (Tù Điểu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ