Đã gần bảy giờ tối, người trong Thẩm thị cũng đã về hết chỉ còn lại bảo an đang gác tại sảnh chính. Thẩm Mộng Dao sau khi nhận được điện thoại của Trần Kha trong hốt hoảng, cô tức tốc chạy thang bộ lên sân thượng, cảm giác lo sợ đang tràn ngập trong tâm trí cô, Thẩm Mộng Dao sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra bởi lúc đó cô sẽ không biết phải làm sao, cả hai đều là những người quan trọng với cô.
Cánh cửa dẫn tới sân thượng đang ở trước mặt, cảm thấy hô hấp không ổn định, Thẩm Mộng Dao dừng lại vài giây rồi dứt khoát mở cửa. Cả sân thượng trống trải không có gì ngoài một nhà kho nhỏ dùng để chứa mạng lưới điện của cả công ty và hơn hết là không có lan can bảo hộ xung quanh sân thượng.
- KHA KHA! CHỊ Ở ĐÂU!.....NHẤT KỲ!......ĐAN NY!....
Thẩm Mộng Dao lớn tiếng gọi nhưng vẫn không một lời hồi đáp, cơn gió đông lành lạnh thổi qua khiến cô khẽ rùng mình, tâm trạng bây giờ lại thập phần lo lắng, cô bước từng bước sợ hãi hướng đến phía ngoài sân thượng nhìn xuống rồi vội lùi lại.
Bên dưới là độ cao chết người, một khi trượt chân rơi xuống thì cái chết nắm chắc trong tay. Giờ đây Thẩm Mộng Dao càng thêm sợ hãi, nước mắt không tự chủ thi nhau rơi xuống, cô bất lực ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo giữa trời đêm cảm giác tuyệt vọng đang xâm chiếm, cô không dám nghĩ đến điều đã xảy ra.
Khi Thẩm Mộng Dao vẫn còn đang bần thần trong mớ suy nghĩ hỗn độn cùng hai hàng nước mắt trên khuôn mặt của mình thì vài ba tiếng bước chân từ phía sau nhà kho truyền đến...
Happy birthday to you~
Happy birthday to you ~
Happy birthday~ Happy birthday ~
Happy birthday~~~to you~
Bài hát mừng sinh nhật quen thuộc cất lên, Viên Nhất Kỳ cầm chiếc bánh kem đã đốt sẵn nến từ từ tiến lại chỗ Thẩm Mộng Dao, theo sau là Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny còn có cả thư khí Lâm, tất cả cùng nhau đồng thanh hát mừng sinh nhật Thẩm Mộng Dao đầy vui vẻ đi đến chỗ cô.
Trong khi Thẩm Mộng Dao còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Viên Nhất Kỳ đã ở trước mặt cô.
- Dao Dao! Sinh nhật vui vẻ!
- Sinh nhật vui vẻ, Dao Dao!
- Dao Dao! Chúc chị sinh nhật vui vẻ!
- Chúc cô sinh nhật vui vẻ, tổng giám đốc!
Thẩm Mộng Dao bỡ ngỡ nhìn từng người một đang chúc cô rồi lại bật khóc như đứa con nít.
- Mấy người...mấy người lừa tôi...!
- Xin lỗi nha Dao Dao, tại tụi chị muốn cho em một chút bất ngờ.
Trần Kha cười xoà nhìn Thẩm Mộng Dao có chút tội lỗi khi thấy cô khóc.
- Chị có biết lúc nãy nghe điện thoại của chị xong em sợ tới mức nào không!
Thẩm Mộng Dao uất ức lên tiếng, Trần Kha liền đổ trách nhiệm lên mấy người còn lại.
- Đâu thể trách một mình chị, chuyện này do Nhất Kỳ với Ny Ny chủ mưu...còn có thư kí Lâm cũng tiếp tay tham gia.
- Thì ra mọi người là hùa nhau ức hiếp em!
Thẩm Mộng Dao lướt ánh mức dò xét qua từng người một rồi dừng lại ở người trước mặt. Viên Nhất Kỳ liền lấy tay xoa đầu dỗ dành cô an ủi.
- Được rồi, chị đừng khóc nữa, hôm nay sinh nhật của chị mà, mau thổi nến rồi ước đi!
Chỉ chờ có vậy, Thẩm Mộng Dao mới vui vẻ mỉm cười rồi một hơi thổi tắt ngọn nến, cô chắp tay lại thầm nghĩ điều ước của mình.
- Cảm ơn em, Nhất Kỳ!
Hai ánh mắt thâm tình nhìn nhau, trong con ngươi chỉ có đối phương là tồn tại.
- Được rồi, chúng ta bày tiệc ra đi.
Sau lời nói của Trần Kha, tất cả mọi người cùng nhau trải tấm thảm ra nền gạch rồi bày một số đồ ăn và dĩ nhiên tiệc vui thì không thể thiếu rượu.
Viên Nhất Kỳ giúp Thẩm Mộng Dao cắt bánh kem chia cho từng người, họ cùng nhau ngồi vừa ăn vừa trò chuyện, ngắm những ngôi sao trên bầu trời đêm xa xôi, cảm nhận từng đợt gió của đầu mùa đông se lạnh.
Gần chín giờ tối, ai cũng có chút hơi men trong người nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, họ tìm cho mình một không gian riêng để thưởng thức mĩ cảnh trước mắt.
Trịnh Đan Ny tựa đầu vào vai Trần Kha ngước nhìn lên ánh trăng không trọn vẹn đang lơ lửng trên kia thủ thỉ.
- Kha Kha!
- Hửm?
- Mặc dù bây giờ không có ánh nắng của mặt trời nhưng em vẫn cảm thấy ấm áp.
- Vì sao a?
- Vì có một tiểu thái dương đang ngồi bên cạnh em!
Trần Kha hài lòng trước câu nói của Trịnh Đan Ny, cô vui vẻ tiếp lời.
- Em biết không, trước kia mọi người vẫn hay gọi chị là điều hoà trung tâm nhưng bây giờ và sau này ấm áp của chị chỉ dành cho Trịnh Đan Ny!
Cả hai đều mỉm cười hạnh phúc trước những lời ngọt ngào của đối phương, nó không chỉ đơn giản là những ngôn từ mĩ lệ mà nó là chứa đựng những tâm tư tình cảm của hai trái tim sớm đã chung nhịp đập.
Cách đó không xa, Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao ngồi chóng tay xuống nền gạch cùng nhau ngước nhìn những ngôi sao, cả hai im lặng tận hưởng những giây phút bình yên như thế này.
Bàn tay Viên Nhất Kỳ đặt gần Thẩm Mộng Dao, ngón út cậu khẽ chạm lên bàn tay cô dò xét, thấy Thẩm Mộng Dao không có phản ứng, Viên Nhất Kỳ mạnh dạng đem tay mình nắm lấy tay cô mắt vẫn không dao động khỏi khung cảnh trước mặt.
Thẩm Mộng Dao có hơi bất ngờ nhưng để im, cái nắm tay của Viên Nhất Kỳ mang cho cô mười phần ấm áp, khẽ mỉm cười tận hưởng không gian hạnh phúc đang tồn tại.
Chỉ tội thư kí Lâm, một mình một cõi vẫn đang ngồi ăn bánh kem trong cô độc, cô không oán hận phận mình, chỉ trách cô khờ dại, ham vui đi theo những con người này để bây giờ ngồi nhìn họ ấm áp bên nhau còn cô chỉ có mỗi cái áo khác khá dày mới có thể xoa dịu trái tim đang tổn thương nhiều chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đản Xác - Hắc Miêu] VỞ KỊCH CỦA SỰ THẬT Phần 1
Fanfiction"Tôi hận chị" Trịnh Đan Ny "Em có tư cách nói câu đó với tôi ?" Trần Kha "Rốt cuộc người chị yêu là ai" Viên Nhất Kỳ "Em có từng yêu chị không, dù chỉ là một phút" Thẩm Mộng Dao