Chap 42: Dường Như Đã Quên Lời Chia Tay Của Chị

306 34 0
                                    

- Để tôi đi lấy máy kích tim!

Một y tá phát hoảng nhanh chóng đề nghị khi thấy nhịp tim trên màn hình yếu dần nhưng chưa đợi cô đi đến cửa vị bác sĩ chịu trách nhiệm ca này đã bất lực lên tiếng.

- Không cần đâu, không kịp nữa rồi...

Không khí trong phòng bỗng chốc trầm lặng chỉ còn tiếng bíp bíp kéo dài, khác với lúc nãy, cả phòng cấp cứu như đang trong chiến trận, từng người nỗ lực dành lại sự sống cho cô gái khỏi tay tử thần, giờ phút này ai nấy đều chỉ biết cuối đầu đưa tiễn bệnh nhân trong giây phút cuối cùng.

- Ghi nhận thời gian tử vong rồi chuyển đến nhà xác, chờ người thân làm thủ tục đến đưa về.

- Tôi biết rồi, bác sĩ!

Vị bác sĩ vệ sinh tay sạch sẽ, ông cởi bỏ lớp khẩu trang làm lộ ra gương mặt thất vọng với bản thân chậm rãi mở cửa đối mặt với người nhà bệnh nhân.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô ấy vẫn không qua khỏi.

Cái cuối đầu của ông càng làm Viên Nhất Kỳ bàng hoàng, cậu vốn đang ngồi gục đầu chờ đợi ở hàng ghế cho đến khi nghe thấy câu nói từ vị bác sĩ già, cậu như không còn tin vào tai mình.

- Ông nói cái gì vậy bác sĩ! Ông lừa chúng tôi đúng không! Chị tôi vừa vào đấy chưa đầy một tiếng, làm sao có thể chứ!

Cho đến khi ngẩng đầu lên, Viên Nhất Kỳ đã thấy hai ba người đang vây lấy ông, có lẽ là người nhà của bệnh nhân vừa mất. Đến lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm vì lúc nãy Trần Kha cũng được đưa vào cánh cửa đó, hiện tại vẫn chưa rõ tình hình, Viên Nhất Kỳ chỉ đành tiếp tục lo lắng ngồi đợi.

- Viên Nhất Kỳ! Kha Kha sao rồi?

- Trịnh Đan Ny! Cậu còn tới đây làm gì nữa, cậu có biết tại cậu nên chị tôi mới thành ra như này không!

Viên Nhất Kỳ vừa thấy Trịnh Đan Ny liền muốn bùng nổ, trút hết thảy những lo lắng, tức giận của mình lên người nàng.

- Tôi cũng đâu muốn chuyện này xảy ra, cậu thì biết cái gì mà nói hả!

- Đúng! Tôi không cần biết cái gì hết, tôi chỉ biết bây giờ chị gái tôi nằm trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết ra sao kia kìa, còn cậu thì sống vui vẻ ở nhà rồi bây giờ chạy đến đây giả bộ thương hại.

- Cậu im ngay cho tôi Viên Nhất Kỳ! Cậu tưởng mấy ngày qua tôi sung sướng lắm hả! Tôi...!

- Hai người có thôi đi không, ở đây đang là bệnh viện nhỏ tiếng một chút không được hay sao? Việc quan trọng bây giờ là xem Kha Kha như thế nào rồi kìa!

Đi từ phía xa, Thẩm Mộng Dao đã nghe Viên Nhất Kỳ cùng Trịnh Đan Ny to tiếng qua lại, cô vội chạy đến can ngăn trước khi cả hai bị người khác nhắc nhở.

- Kha Kha vào trong đấy bao lâu rồi Nhất Kỳ?

- Em không để ý thời gian nhưng chắc có lẽ cũng được ba mươi phút.

- Bác sĩ ra rồi kìa!

Thấy cánh cửa mở ra, cả ba nhanh chóng chạy đến hỏi thăm tình hình.

[Đản Xác - Hắc Miêu] VỞ KỊCH CỦA SỰ THẬT Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ