Man thiên quá hải
Chiều buông nhẹ trên những mái ngói cong. Mấy con chim bồ câu đang đậu trên lớp ngói xanh chăm chú rỉa lông rỉa cánh, nghe những tiếng "cúc cúc" gọi bầy liền đồng loạt đáp cánh xuống mặt đất, gù gù mổ những hạt gạo trắng phau rải trên nền đất. Lam Điền hôm nay vận một bộ y phục màu thiên thanh, thần sắc nhàn nhạt lành lạnh trái ngược hẳn với cái nắng oi nồng báo hiệu một cơn mưa giông. Y hết nhìn nàng lại nhìn sang đám bồ câu trắng, trong lúc vô thức bắt đầu nhẩm đếm. Không hiểu tại sao y cảm thấy đàn bồ câu hôm nay có chút đông đúc hơn bình thường, nhưng lại không phát hiện ra con chim nào kỳ lạ. Một chủ một tớ cứ như vậy không ai nói gì, song Lam Điền không có vẻ gì là khó chịu với việc đó.
Về điểm này, dường như có chút tương đồng với Tôn Thần. Y nghĩ đoạn bất giác giơ tay bứt vài chiếc lá trúc xanh, đưa lên mặt ướm thử, nét mày hơi cau nhẹ. Nhắc đến Tôn Thần...
"Nếu như ngươi cảm thấy lo lắng cho Tô Trác Lan, tốt nhất nên về nhà đóng cửa mà lo lắng. Đừng tỏ ra bồn chồn trước mặt ta." – Lam Điền lần đầu tiên cất tiếng phá vỡ sự im lặng. Nàng vừa nói vừa giơ tay cho một chú bồ câu đậu vào, trên môi còn hiện ra một nét cười nhẹ. Ít khi y thấy nàng vui, nhưng mỗi lúc ở bên cạnh đám bồ câu này, tâm trạng nàng dường như đều tốt hơn một chút.
"Ta chỉ là cảm thấy... thực ra cô ta sống được trong vương phủ đã không dễ dàng gì." – Kha Đại Đậu trầm ngâm đáp, mắt vẫn không rời khỏi mấy chiếc lá trúc xanh. Hạnh mâu tối thẫm của nàng thong thả quét sang phía y, chỉ là một cái liếc nhìn mà sắc như đao kiếm:
"Ngươi lo lắng cho nàng, có phải vì nàng giống Trác Tô Tô?"
Y không phủ nhận. Đối diện với nàng, y không muốn nói dối, cũng không thể nói dối.
"Vì sao phải điều tra Lạc Vương?" – Y bỗng hỏi, giọng nói hơi trầm. Cả thân người tựa vào một cây trúc xanh khiến những đốt trúc thẳng bị uốn cong ra phía sau một đoạn. Hai tay y thoăn thoắt qua lại trên mấy chiếc lá trúc, có lẽ đang bện thứ gì. Ở bên kia, Lam Điền nhẹ nhàng vung ống áo, chú chim nhỏ đậu trên bàn tay gầy xương tung cánh bay vút lên cao. Nàng đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng nó biến mất hẳn trên nền trời xanh xám, đoạn, xoay người bước tới gần mô đất y đang đứng, nghiêm mặt trả lời:
"Ta biết nếu như chuyện này không nói ra, ngươi sẽ còn khúc mắc. Cho nên lần này chúng ra sẽ rạch ròi với nhau một chút. Bất quá, ta không thích những kẻ quá hiếu kỳ. Ngươi phải hiểu bản thân ngươi hiện tại cũng đang gặp nguy hiểm, nên biết càng ít càng tốt."
Kha Đại Đậu hơi dừng động tác, buông thõng tay vẻ chăm chú lắng nghe. Lam Điền bẻ một cành cây nhỏ, vẽ lên mặt đất mấy chữ. Một bên là chữ Thái, một bên là chữ Lạc, ở giữa là một chữ Càn viết cao hơn một chút, tạo thành một tam giác.
"Bởi vì... trong cuộc chiến lần này không chỉ có thái tử và Càn Vương, mà còn có cả Lạc Vương nữa. Hơn nữa, so với Càn Vương suốt ngày chỉ biết nặn đồ gốm, Lạc Vương này khó đối phó hơn nhiều." – Nàng vừa nói vừa dùng cành trúc khoanh một vòng tròn vào chữ Lạc, một hơi thở nhẹ khe khẽ hắt ra, không để ý tới nét mặt kinh hãi của Kha Đại Đậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12 Chòm Sao] Đế Tâm - Hoàn
Teen Fiction"Họa hổ, họa bì, nan họa cốt Tri nhân, tri diện, bất tri tâm" Không có tình cảm, sẽ không hẹp hòi. Không hy vọng, sẽ không thất vọng. Bởi vì tâm của người không đặt nơi ta, mà tâm của ta cũng không đặt nơi người, chúng ta là hai kẻ chung...