PHẦN 4 - ĐỘC BỘ VIÊM LƯƠNG - Chương 31

3.1K 122 14
                                    

Thỏ chết chó săn bị giết thịt

Mùa xuân là mùa khởi đầu một năm mới, một chu kỳ tuần hoàn mới của trời đất, là tiết trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi. Thế nhưng những năm gần đây, mỗi khi mùa xuân đến, hắn đều cảm thấy trong lòng nóng nảy khó chịu. Bởi vì từng cái Tết trôi qua, khi Thái úy phủ mỗi ngày mỗi đêm đều nhộn nhộn nhịp nhịp khách khứa, lại luôn có những kẻ đến chỉ để hỏi hắn rằng:

"Vệ tướng quân, chẳng hay khi nào ngài muốn lập gia thất?"

Hắn trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn là nên tìm cơ hội sai thân tín đi chặn đường, vả cho mỗi người một cái.

Ngót hai mươi lăm tuổi, như công tử những nhà khác đã yên bề gia thất, thậm chí con có thể đi đánh nhau được rồi, hắn vẫn một mình một lối. Không ai biết nguyên nhân tại sao. Có thể hắn quá bận rộn để làm những việc tầm thường này, cũng có thể hắn giống như Lạc Vương – bản thân không để nữ nhân nào vào mắt. Trong tất cả những lý do được người ta bàn tán xôn xao, thì việc hắn nhất kiến chung tình với cô Hai nhà họ Tô là chuyện buồn cười hơn cả.

Nhà họ Vệ từ khi cố hoàng hậu Vệ Uyển Ca – tỷ tỷ ruột của cha hắn trở thành Cảnh hoàng hậu, rồi hạ sinh thái tử Yết, thế lực ngày một lớn mạnh bành trướng. Xưa nay chuyện gì cũng có hai mặt, họ Vệ vô tình lại chạm vào một đại kỵ của bậc đế vương: ấy là ngoại thích nắm đại quyền. Thiên hạ nhìn vào đều cho rằng Vệ gia nhà hắn danh gia vọng tộc, thanh thế lớn, quyền lực lớn, đích thị là một con sâu trăm chân. Thế nhưng mấy ai hiểu, nắm quyền lực trong tay cũng giống như đứng trên mỏm núi. Ngọn núi càng cao, phong ba càng lớn, con người càng chông chênh. Chỉ cần một cái xảy chân lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng. Bản thân hắn hiểu rất rõ, cha đã già, sắp đến ngày cáo lão, hắn không chỉ trở thành trụ cột của cả gia tộc, mà còn thừa hưởng cả địa vị Vệ gia trong triều đình. Hắn không lấy vợ, hay đúng hơn là không lấy nổi vợ. Cha mẹ hắn không vừa mắt nữ nhân nhà tầm thường, mà dù là Cảnh hoàng đế hay Tôn Yết thái tử gia đều nhất định không để Vệ gia rước được một cô con dâu môn đăng hộ đối qua cửa.

Tô Trác Lâm thực ra cũng tốt, hiền lành nghe lời, chắc chắn sẽ vừa mắt mẫu thân. Tô Giản năm đó cũng là quan tam phẩm, chức vụ không quá lớn để bị hoàng đế để mắt, cũng không quá nhỏ để làm mất mặt Vệ gia, cho nên cũng vừa mắt phụ thân. Chỉ đáng tiếc hai cha con nhà họ đều không hiểu chuyện, rượu mừng không uống lại đi uống rượu phạt. Thế đấy, bây giờ Tô Giản đã chết, Tô Trác Lâm bị cấm túc trong phủ Lạc Vương không thể ngóc đầu lên được, đều là tự mình chuốc lấy. Hắn không có thời gian chơi đùa với bọn người không biết tiến thoái đó.

Ngày hai mươi tư tháng mười một, mùa đông Dĩnh Kinh năm nay mưa bụi nhiều hơn năm ngoái, giữa hai bức tường thành sơn đỏ, cái kẻ đáng lẽ ra đang chết rũ trong phủ Lạc Vương kia trên đầu cài hoa trắng, mặc một bộ triều phục thêu hạc lẫn với màu tuyết đủng đỉnh vào cung. Theo sau cô ta có một đám nha hoàn, mỗi người lại mang một chiếc tráp phủ vải xanh. Sau khi lão đạo sĩ làm phép trở về báo công với hắn, Vệ Thái Cực chỉ biết Lam Điền đã bị cấm túc ngược lại, chứ không biết Tô Trác Lâm được thả ra. Nghi nghi hoặc hoặc, hắn cố tình đi chậm lại theo dõi. Chỉ thấy cô ta cùng đám người hầu vừa đi vừa cố tình dùng dằng chậm chạp, hình như đang đợi cái gì. Được nửa khắc, quả nhiên có một "cái gì" chậm chạp đi tới từ phía ngược lại. Hắn nheo mắt nhìn, nhận ra đó là một chiếc kiệu bọc vải gấm hoa. Xung quanh kiệu có một đám người tháp tùng đều mặc y phục màu xanh sậm, nhưng y nhất thời không nhận ra đó là đồng phục của phủ nào.

[12 Chòm Sao] Đế Tâm - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ