Chương 145: Thu phong khởi 3

2.5K 173 4
                                    


Phương Khác vừa lên thuyền bay đã có tám đệ tử thắt dây lưng vàng đi tới cong lưng hành lễ. Lần này lộ trình đến Tuyết Đỉnh sơn nguy cơ trùng trùng, nhóm người họ giữ chức hộ vệ. Mấy đệ tử này đều tự giới thiệu về sở trường của mình rồi tản ra trở về cương vị.

Dẫn đầu là một một người tên Chu Lập Đức để râu hình chữ bát, được gọi là lão Chu, hiện tu vi kim đan đại viên mãn. Bên trong còn có hai gương mặt quen thuộc, một vị là đại đệ tử nguyên Huyền Kiếm môn Khổng Du Thanh, còn lại là Tiền Triều Minh từng có duyên gặp một lần lúc đưa Phương Khác đến Thận Hành nhai. Hai người này hiện nay đều tu vi trung kỳ kim đan, trong năm người khác bốn người là sơ kỳ kim đan một người là hậu kỳ trúc cơ.

Thuyền bay dâng lên cao ra khỏi sơn môn Côn Luân, không biết sao thời tiết vốn trong xanh thoáng cái đã trở nên âm u, mây đen dày đặt ép người. Qua thêm một lúc quả nhiên đã đổ cơn mưa lớn, thuyền bay lập tức giảm tốc trong mưa. May mà thuyền bay này có trận pháp tránh mưa, nếu không sẽ rất bất tiện. Chỉ là Chu Lập Đức nhíu mày nhìn linh thạch nhanh chóng tiêu hao trên thuyền bay, rồi ước lượng linh thạch còn lại trong tay, thầm cắn răng.

Tiếp tục đi về phía bắc nửa nén hương thì chui vào một sơn lâm rậm rạp. Lúc này vẫn đang ở địa giới Côn Luân, người của Hách Liên gia sẽ ở nơi này tiếp ứng họ.

Cả đoàn người, hành tung phải ẩn mật lại phải thông qua phong tỏa của tông môn đến Tuyết Đỉnh sơn. Ngồi thuyền bay là không được, trên đường thuyền bay sẽ trở thành mục tiêu quá lớn. Mà muốn thông qua tầng tầng kiểm soát của tông môn, phải nhờ người của Hách Liên gia giúp đỡ mới được.

Vì thế Hách Liên Đồng mới phát hiện bọn họ lên là thuyền bay cả Hách Liên gia.

Trên tay đám Khổng Du Thanh cầm đủ kiểu y phục phát cho đám nhóc Vương Lạc Dương bị nhốt dưới đáy thuyền bay.

Chu Lập Đức dâng một bộ y phục cho Phương Khác. Phương Khác thấy trong đó còn có một cái mũ trùm tránh mưa.

Phương Khác vào một phòng nhỏ trong khoang thuyền, thay bộ y vật phục sức có ký hiệu của Côn Luân ra, đổi sang y bào màu vàng cam hoa quý đã chuẩn bị sẵn, sau đó đội mũ trùm tơ nhung đen lên.

Ngẫm nghĩ, Phương Khác trực tiếp đi xuống cầu thang nhỏ ở đáy khoang thuyền. Phần đáy khoang thuyền là nơi huyền diệu có thể thông qua trận pháp phi hành, cơ quan bánh răng… bàn trận chiếm phần lớn không gian.

Phương Khác dẫm lên cầu thang bằng gỗ, nghênh đón y là một nơi sáng rực. Đám nhóc Vương Lạc Dương gần như mỗi đứa cầm một viên dạ minh châu chiếu rọi khiến nơi này còn sáng hơn mấy tầng trên.

Đối mặt với mấy ánh mắt phẫn nộ của đám Vương Lạc Dương, Phương Khác nhíu mày đảo quanh mấy đứa hoặc ngồi hoặc đứng, đám đó cầm y phục được phát nhưng không có ý thay vào.

Thấy Phương Khác, sắc mặt mọi người vẫn thu liễm vài phần, lũ lượt đứng lên hành lễ.

“Phương sư thúc khỏe.”

Phương Khác nhìn những thiếu niên so với ba năm trước đã biết che giấu hống hách ngang tàng, tuy giữa mi vẫn mang theo mấy phần non nớt nhưng đứa nào cũng thẳng lưng hơn, mang theo vài cảm giác người lớn. Trong đám nhóc này phần lớn đều đã mười lăm mười sáu, còn vài đứa nhỏ thì cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, nhốt ở Thận Hành nhai ba năm, góc cạnh đã bị mài đi hơn nửa.

Khắc Thủ Tiên QuyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ