”Viễn!!!”
Vân Hiểu Nguyệt không thể tin nháy mắt mấy cái, sợ hãi thất thanh, nhiều ngày như thế, tất cả mọi người tìm không thấy Tư Đồ Viễn, hắn tựa như hoàn toàn biến mất. Hiện tại đột nhiên có tin tức của hắn, làm sao mà nàng mừng như điên được?
Vội vàng phi thân cầm lấy phong thư, rút ra vừa thấy, bên trong chỉ viết một câu nói: giờ tý, một mình đến rừng cây thành bắc, che mắt lên xe ngựa.
Là muốn nàng ngồi ở trên xe ngựa, sau đó không biết đi tới nơi nào sao?
Vân Hiểu Nguyệt hơi sửng sờ, bên môi nổi lên ti tia cười lạnh: mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần dám động đến Viễn của ta, liền là địch nhân của ta. Được, tối hôm nay, liền để cho ta tới gặp ngươi, nhìn xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Tay cầm lấy quần áo Tư Đồ Viễn, trên mặt vết máu loang lổ đã sớm khô làm cho tâm thương nàng yêu không dứt, Viễn của nàng, vì sao luôn luôn bị thương tổn đây?
Lúc này đây tìm hắn về, nàng muốn thời thời khắc khắc cùng hắn bên nhau, không bao giờ để cho người khác lại thừa dịp nữa!
Lẳng lặng đứng bên cạnh bàn, nhẹ nhàng mà vuốt ve quần áo lạnh lẽo mềm mại, Vân Hiểu Nguyệt không có lập tức xông ra, cùng lúc thời gian còn sớm, đi cũng không tốt, về phương diện khác, hắn phải hảo hảo lắng đọng lại tâm tình của bản thân, tuyệt đối không thể lộ ra khẩn trương, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nếu bản thân rối loạn đầu trận tuyến, sẽ làm cho bọn cướp đáng chết kia lợi dụng cơ hội, nàng muốn dùng trạng thái tỉnh táo nhất đi đấu cùng địch nhân này, cứu Viễn của nàng trở về!
“Người đâu, đưa nước ấm vào, ta muốn tắm rửa!”
Hít sâu một hơi, Vân Hiểu Nguyệt lớn tiếng phân phó.
“Vâng!”
Rất nhanh, nước ấm được mang vào, đem bản thân ngâm ở trong nước nóng, Vân Hiểu Nguyệt nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng cảm thụ nước nóng bao lấy nàng, tâm tình dần dần thả lỏng, cho đến khi hoàn toàn không còn chút gơn sóng, nàng đứng dậy thay đổi thân nam trang, búi gọn tóc, cẩn thận kiểm tra ngân châm trong chỉ giới, mê dược, còn bỏ vào một thanh bảo kiếm sắc bén.
Nhìn xem bên ngoài mặt trăng đã dần dần lên tới đỉnh, thời gian không sai biệt lắm, đẩy ra cửa gỗ phía bắc, như thanh như gió, biến mất ở trong bụi cây.
Thời gian tính cực kỳ chuẩn, khi Vân Hiểu Nguyệt đi đến rừng cây nhỏ phía bắc, đúng lúc là giờ tý. Trăng mặc dù không tròn, nhưng là rất sáng, cho nên Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe ngựa đứng ở giữa hai cây đại thụ rậm rạp.
Xe ngựa thật nhỏ, không có cửa sổ, chỉ chứa được một người, có lẽ là vì biểu hiện tính an toàn chiếc xe này, cửa xe mở rộng ra, bên trong trừ bỏ một cái nệm êm cùng một cái khăn đen, không có gì cả. Kỳ quái là, ngay cả người cũng không có.
Dừng một chút, Vân Hiểu Nguyệt đứng yên một lát, cảm giác ở phương hướng tay trái của nàng có một tiếng hít thở thong thả, không cần phải nói, người này nhất định chính là người giám thị.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Tuyệt Sắc Yêu Phi | Quân Tử Nhan
RandomThể loại: Xuyên không, ngôn tình, đa phu nhất thê, nữ tôn, HE Tình hình là vào một ngày đẹp trời, khi Vân Hiểu Nguyệt mở cửa, lập tức hứng ngay một ám khí, chiếc tất khá là bốc mùi đó khiến nàng ngửa cổ ngã xuống cầu thang, và xuyên không rất "kinh...