Chương 116

29 6 0
                                    

Phản ứng đầu tiên của Phương Hồi là đứng lên nhìn xung quanh, xem có ai chú tới không, vì khoang hạng nhất ít người, khoảng cách giữa cách ghế ngồi cũng khá xa, nên không thấy ai có ánh mắt khác thường cả.

Nhưng cẩn thận vẫn hơn, Phương Hồi vẫn nhẹ giọng nhắc nhở: "Lạp lão sư?"

Lạp Lệ Sa đưa tay ra hiệu OK với cô, ngồi xuống, đem bản thân hoàn toàn né tránh với ánh mắt người khác. Cô muốn gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, muốn nghe giọng nói của cô ấy, thậm chí, là muốn video call luôn, nhìn xem vẻ mặt của đối phương khi nói ra lời đó như thế nào, là vẻ mặt an tĩnh hay là kích động như cô, suýt chút nữa quên mất là bản thân đang ở đâu, cô hối hận vì tối qua không thổ lộ sớm một chút, như vậy liền có thêm thời gian cạnh nhau hơn, không như hiện tại, hai người một người đi về hướng Bắc, người đi về phía Nam, tách ra hai nơi.

Phác Thái Anh ——【 không trả lời thì chị coi như em là từ chối a. 】

Nhất thời trong lòng Lạp Lệ Sa căng thẳng, luống cuống tay chân, cô vừa rồi não không hoạt động, quên mất phải trả lời! Cô nghĩ rằng cô đã trả lời! Đáp án đương nhiên là "dạ dạ em đồng ý", cảm thấy "dạ dạ" 1 vạn lần cũng không đủ.

Từ bỏ ý định đánh chữ, trực tiếp gửi lời mời video call, sau khi ấn xong thì vẫn kích động, run rẩy cả tay, hai đùi cũng vậy, cảm giác toàn thân đều run rẩy vậy.

---- Đối phương lại từ chối video call

Lạp Lệ Sa: "???"

Phác Thái Anh ——【 vừa đến sân bay, không tiện video call. 】

Lạp Lệ Sa vỗ trán mình một cái ——【 em quên mất, thực xin lỗi. 】

Phác Thái Anh ——【 không cần phải nói thực xin lỗi. 】

Phác Thái Anh ——【 cho nên em mau trả lời chị a [ phát điên ]】

Trả lời, hiện tại cô phải trả lời đáp án cho Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa gõ chữ ——【 dạ 】

【 dạ dạ 】

【 dạ dạ dạ 】

【 dạ dạ dạ dạ 】

【dạ dạ dạ dạ dạ 】

【 dạ vô cực ( ký hiệu không biết như thế nào để đánh ra, cho nên gõ chữ ) 】

Phác Thái Anh ——【[ chuột chũi thét chói tai.gif]】

Lạp Lệ Sa ở trên ghế lăn lộn, aaaaa, thật muốn nhìn bộ dạng của Phác lão sư khi thét chói tai, nhưng cô hiện tại đang trên máy bay, tiếng ồn xung quanh ở bên tai, lập tức phải cất cánh, cơ trưởng, máy bay có thể dừng lại xíu không? Lạp Lệ Sa khóc không ra nước mắt.

"Phác lão sư." Tiểu Tây liếc nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh mang khẩu trang, đeo kính râm, mũ lưỡi trai, vành nón kéo xuống rất thấp, cúi đầu chơi điện thoại, nhưng khóe mắt thì giãn ra, tựa hồ là dáng vẻ đang cười.

"Ừm?" Phác Thái Anh không chút để ý mà lên tiếng.

"Phía trước có một nhóm fans đột kích."

"Ừm." Phác Thái Anh gửi cho Lạp Lệ Sa tin nhắn "Nhiều người, trở về rồi nói sau." Liền cất di động, sửa sang lại dáng vẻ không dính khói lửa phàm tục, tháo khẩu trang ra, tản bộ đi tới.

[BHTT] {Lichaeng ver} ẢNH HẬU THÀNH ĐÔI _ Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ